Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 119: Không phải chuẩn bị cho ta mặc



Editor: Rose Black

Cung Âu nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt thâm thúy đè nén dục vọng, tiếng nói trở nên khàn khàn, trên dưới nói, "Tắm rửa."

""

Cũng chỉ là khẽ hôn một hồi

Thời Tiểu Niệm còn không có từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, bàn tay lớn Cung Âu  đã đưa về phía nàng.

"Hí"

Chỉ nghe một tiếng, quần áo trên người nàng ngay ở trong tay Cung Âu hủy hoại trong một lúc, quy trình cởi quần áo đều bớt đi.

Quần áo bị xé thành nhiều mảnh.

Tắm xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, Cung Âu để nàng một mình ở lại trong phòng tắm, thẳng đi ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm nhìn cánh tay mình, mặt trên băng gạc một tí cũng đều không có bị làm ướt đi, toàn bộ quá trình Cung Âu cũng không đối với nàng táy máy tay chân.

Nước ấm áp tràn qua thân thể, không phải không thừa nhận, tắm làm cho nàng có loại cảm giác lấy lại cuộc sống mới trong mưa gió lạnh lẽo.

Người ấm áp lên.

"Thiếu gia, quần áo nhanh chóng đã chuẩn bị xong, người xem xem." Thanh âm Phong Đức từ bên ngoài truyền đến.

Quần áo

Cái gì quần áo

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nghĩ, người đi tới bên tường, chuẩn bị gỡ xuống áo tắm, Cung Âu liền từ bên ngoài đi tới, trên tay nhấc theo một cái váy dài, màu sắc rất thanh tao.

"Đổi váy này đi." Cung Âu liếc nhìn nàng một cái, giọng trầm thấp còn lộ ra khàn tiếng.

"Nha."

Thời Tiểu Niệm không có dị nghị, tiếp nhận váy mới phát hiện váy  phec mơ tuya, dây kéo bên trái chếch, từ trên tới dưới, hoàn toàn là mở.

Cũng là nói, nàng không cần nhấc cánh tay trái chui váy, chỉ cần kéo vày lên là được rồi.

Nàng mặc vào dễ như ăn cháo, Cung Âu nửa ngồi nửa quỳ hạ xuống, thay nàng kéo lên dây kéo phec mơ tuya từ dưới đi lên, trên người hắn vẫn là ướt đẫm.

"Ngươi khiến người ta nhanh chóng làm váy, chính là vì ta mặc thuận tiện "

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà hỏi ra lời, tầm mắt rơi vào trên áo sơ mi hắn.

"Không phải vậy cho ta mặc"

Cung Âu ngước mắt quét nàng một chút, một bộ vẻ mặt nằng nói phí lời.

""

Thời Tiểu Niệm trong lòng hơi ngưng lại.

Hắn có muốn hay không như thế tỉ mỉ, nàng chỉ là chịu một chút vết thương nhỏ mà thôi, vẫn là vì có thể thoát khỏi hắn mới có thể bị thương, nhưng kết quả hắn…

Thời Tiểu Niệm không có tư vị, giơ chân lên muốn đi ra ngoài.

Cung Âu đưa tay cản lại, người nàng va vào trong ngực của hắn, rõ ràng cảm giác hắn một nơi nào đó biến hóa, mặt nhất thời nóng lên, ngẩng đầu nhìn hướng về hắn.

Cung Âu  tiếng nói khàn đến cực hạn, nặng nề liếc nhìn nàng một cái, "Nhìn cái gì vậy, tắm cho nàng lâu như vậy, không cảm giác nàng mới nên cảm thấy kỳ quái."

Người hắn đến như thẳng khí thế, Thời Tiểu Niệm lớn như vậy cũng chưa gặp.

Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, không biết nên làm gì.

"Ta đỡ ngươi."

Cung Âu đã nắm tay nàng, đưa nàng đỡ ra khỏi nhà tắm.

Nàng người bị Cung Âu đẩy lên trên giường, Thời Tiểu Niệm mím môi, làm tốt chuẩn bị đẩy ngã.

"Ta đi trước tắm, ngươi nằm một lúc, tay trái không cho phép lộn xộn, có nghe hay không" Cung Âu nói rằng, không yên tâm căn dặn nàng.

"Nha."

Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn Cung Âu đi vào buồng tắm.

Ào ào  tiếng nước từ buồng tắm truyền đến.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn váy trên người, không tự chủ được thở dài

Hắn ngày hôm nay lần nữa nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nàng cho là hắn di tình  luyến biệt, sẽ không tới cứu nàng, kết quả hắn đến rồi;

Nàng cho là hắn sẽ đem nàng chửi đến máu chó xối xả, kết quả hắn ôn nhu thay nàng gội đầu rửa ráy, chính hắn còn bị thương.

Là nàng đem tình cảm Cung Âu đối với nàng nghĩ đến quá mức nông cạn sao

""

Thời Tiểu Niệm phiền lòng nhíu nhíu mày.

Hắn là đối với nàng tốt, nàng cũng đang nghĩ kế thoát đi.

Đừng với nàng tốt như vậy, nàng không chịu nổi.

Thời Tiểu Niệm nằm trên giường hạ xuống, đầu gối gối, yên lặng nhìn trên đỉnh đầu đèn treo thủy tinh, mưa bên ngoài cách cửa kính thanh âm truyền đến.

Tiếng nước có tiết tấu thật đặc biệt.

Thời Tiểu Niệm nghe cảm thấy một tia buồn ngủ, hai mắt chậm rãi khép lại ngủ.

Nàng là bị hôn tỉnh lại.

Một trận hôn nồng nhiệt ở môi nàng trong lúc đó, làm cho nàng chống cự không được chống đỡ không được.

"Ưm"

Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt mông lung thấy Cung Âu khom lưng đứng bên giường, cúi đầu chính đang đè lên nàng hôn nồng nhiệt, một tay ấn lại cánh tay trái của nàng.

Thấy nàng tỉnh lại, Cung Âu mới ý vị liếm liếm môi nàng, đứng lên.

Trên người hắn ăn mặc áo tắm màu xám bạc, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm nàng, "Nhanh như vậy liền tỉnh rồi ta còn chuẩn bị môi hôn không được, liền hôn địa phương khác."

""

Lưu manh.

Thời Tiểu Niệm ở trong lòng oán thầm một tiếng.

"Không muốn dùng con mắt của ngươi nhìn ta, nhìn ta chỉ muốn ngươi." Cung Âu nhìn thẳng vào nàng chằm chằm, ngón tay cái đầu ngón tay chạm chạm môi, phía trên kia có mùi của nàng.

""

Thời Tiểu Niệm không nói gì dời mắt đi chỗ khác.

"Hừm, Thời Tiểu Niệm, ai cho phép nàng không nhìn ta" Cung Âu liều lĩnh nói.

""

Là hắn không cho phép nàng xem.

Hắn còn có thể hay không người khỏe mạnh rồi.

Thời Tiểu Niệm tay phải dùng lực, từ trên giường ngồi xuống, bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, "Ngươi đem ta đánh thức muốn làm gì"

Chính là vì một hồi không để cho nàng nhìn hắn, một hồi làm cho nàng nhìn hắn

"Ta không phải đánh thức nàng, ta là hôn nàng tự tỉnh." Cung Âu nhíu mày, tà khí đến cực điểm.

""

Cung Âu quay đầu, tầm mắt rơi vào trên tủ đầu giường, "Muốn làm cái này."

Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của hắn hướng về trên tủ đầu giường nhìn lại, chỉ thấy mặt trên bày một mâm thức ăn, phía trên là thức ăn nóng hổi, món ăn thanh đạm, nhưng mùi thơm kinh người, làm người mười ngón đại động.

Ngửi thấy vị thơm, Thời Tiểu Niệm trong nháy mắt đói bụng, đưa tay liền muốn đi lấy đũa, tay bị Cung Âu tàn nhẫn mà vuốt ve.

"Không cho phép nhúc nhích tay." Cung Âu nói.

"Không phải cho ta ăn à"

Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cung Âu ở bên giường ngồi xuống cạnh nàng, cầm lấy bát ăn cơm đặt ở trong lòng bàn tay, một tay cầm lên thìa trắng, xúc một cái đưa tới bên môi nàng.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía hắn, rõ ràng ý đồ của hắn.

Hắn là muốn đút cho nàng ăn.

Lại như lần trước ở trên đỉnh ngọn núi, nhìn nàng tay bị thương, hắn liền cố ý cho nàng ăn đồ ăn.

"Không cần, ta tự mình tới a."

Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết, Cung Âu liền đem một miếng cơm nhét vào trong miệng nàng.

Miệng của nàng bị cơm ngăn đến chặt chẽ, nói không ra lời.

"Ta liền yêu cho ngươi ăn, ngươi quản ta, cho ngươi ăn thì ăn." Cung Âu nói rằng, lại xúc một thìa thức ăn đút vào trong miệng nàng.

""

Thời Tiểu Niệm cơm nước bọc lại đầy miệng, nói không  được, chỉ có thể tiếp tục ăn.

Cung Âu từng thìa từng thìa đút cho nàng ăn, một đôi mắt đen kịt liên tục nhìn chằm chằm vào nàng.

Thấy nàng  môi bởi vì nhai nghiền ngẫm mà động tác nhu động, màu sắc phấn hồng, mắt hắn nhìn ngày một sâu, cúi đầu ngay ở môi nàng hôn trộm một cái.

Thời Tiểu Niệm này hơi co lại, không nói gì.

Cung Âu tiếp tục cho nàng ăn, ngoài miệng nói, "Phong Đức lão già kia làm không có ngon cho ngươi ăn ngon, nhưng hắn cũng là thi qua giấy chứng nhận, miễn cưỡng ăn một chút."

""

Phong quản gia làm so với nàng ăn ngon hơn nhiều.

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nghĩ, nhìn trước mắt đến thật lòng Cung Âu cho nàng ăn, ánh mắt lộ ra một chút phức tạp.

Không cần đoán cũng biết, những thức ăn này đơn giản thanh đạm, nhất định lại là hắn dặn Phong Đức.

Ở trong bệnh viện, thầy thuốc nói ăn kiêng, hắn so với nàng nghe còn chăm chú, thậm chí còn dùng di động ghi âm lại.

Thời Tiểu Niệm nuốt cơm vào trong miệng, không nhịn được nói, "Cung Âu, không phải đối với ta tốt như vậy."

Bọn họ không phải người trên một con đường.

Nàng sớm muộn muốn rời khỏi hắn.

Hắn đối với nàng càng tốt, nàng lại càng thấy hổ thẹn.

"Việc này sau lại nói."

Cung Âu nhìn chằm chằm nàng nói, đưa tay lại xúc một cái thìa cơm đút vào trong miệng nàng.

Thời Tiểu Niệm ăn, có chút buồn mà nhìn hắn, cái gì gọi là sau lại nói

Nàng không hiểu.

Cung Âu bỗng nhiên lại cúi đầu hôn nàng một cái, cứ như vậy một miếng cơm một cái hôn hành hạ nàng, nàng làm sao trốn đều tránh không khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.