Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 131: Đây là một giấc mộng



Editor: Yuhina

"Vì lẽ đó, tôi liền nghĩ đến ý đồ này." Mộ Thiên Sơ nhìn  cô nói, "Không phải em nói, Cung Âu tìm tới em chính là vì hài tử sao, tôi đưa ra một đứa bé, xem em có nguyện ý hay không rời khỏi Cung Âu."

Kỳ thực, cái này mới là mục đích chính của hắn.

Từ trước tới nay hắn không hi vọng cái kế hoạch này thật có thể thành công, hắn muốn chỉ đáp án từ cô.

"…"

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ sáng tỏ.

Hóa ra là như vậy.

Hắn làm những việc này, chính là muốn nhìn xem cô có nguyện ý rời khỏi Cung Âu hay không, lấy cái này để chứng minh lòng của cô có phải là ở trên người Cung Âu.

"Thời điểm em gởi nhắn tin nói cho tôi biết em muốn rời khỏi Cung Âu, em có biết tôi có bao nhiêu vui mừng" Mộ Thiên Sơ nói, âm thanh trong trẻo hơi trầm xuống, "Xin lỗi, Tiểu Niệm, tôi dùng lời nói dối này để thăm dò em."

"…"

Thời Tiểu Niệm đối với hắn không tức giận được.

Cô hiểu Mộ Thiên Sơ, bởi vì bị mù mà luôn luôn trầm lặng ít nói, rõ ràng là thiếu gia nhà Hào Môn, mà tính cách lại có sự tự ti, thường thường bởi vì không lấy được của người khác một đáp án rõ ràng, hắn sẽ lo sợ tát mét mặt mày, lo sợ bất an, tự mình phủ định.

Khi còn trẻ, thời gian cô ở cùng hắn là dài nhất, cô hiểu rõ nhất hắn, làm sao có khả năng có thể tức giận với hắn đây.

Chỉ là cô không nghĩ tới, nguyên lai Mộ Thiên Sơ trước những việc liên quan tới cô, cũng sẽ tự ti.

"Tiểu Niệm, sau này tôi sẽ không lừa em nữa. chỉ một lần này thôi." Mộ Thiên Sơ dừng ở mặt cô, hướng về cô bảo đảm.

Em tin tưởng anh.

Thời Tiểu Niệm ở trong lòng yên lặng mà nói rằng.

Dù cho hắn có nói dối, đều là không thương tổn đến cô. Điểm ấy, cô so với bất luận người nào đều rõ ràng.

Trên thế giới này, nếu như ngay cả Mộ Thiên Sơ cũng không thể tin tưởng, cô sẽ không thể tin tưởng người nào.

"Tiểu Niệm, tại sao không nói lời nào" Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trong đôi mắt xẹt qua vẻ hoảng loạn, "Có phải là không nghĩ tới việc tôi lừa em, Tiểu Niệm"

"Thiên Sơ, em tin tưởng anh." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, đánh gãy lời hắn, một đôi mắt cong lên đẹp đẽ, mỉm cười nói, "Em không phải không tin anh sau này sẽ không gạt em, mà là em tin tưởng, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ  làm những việc thương tổn em."

Nếu như lời nói dối không mang đến thương tổn, cô có thể tiếp thu.

Bởi vì người đó, là Mộ Thiên Sơ.

"Thật sự"

Mộ Thiên Sơ thở ra một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ sung sướng.

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm dùng sức mà gật đầu, cả người được Mộ Thiên Sơ ôm lấy.

Hắn đột nhiên ôm cô, thật chặt đem cô ôm vào trong ngực, khóe môi nổi lên một vệt độ cong, người mùi hương trên người cô, điều này làm cho hắn thỏa mãn.

Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được hắn dùng sức, lại như còn trẻ, hắn không nhìn thấy thế giới này, cứ như vậy dùng sức mà nắm lấy tay cô.

Hắn đối với cô, vẫn luôn là ỷ lại.

Thế nhưng hiện tại cô không thể là người để hắn ỷ lại được, náo loạn qua đi, hài lòng qua đi, cô chung quy phải đối mặt hiện thực.

Hiện thực mang tên Cung Âu.

"Tiểu Niệm, chơi mệt rồi, tôi dẫn em đi ăn cơm." Mộ Thiên Sơ ôm cô nói, tiếng nói mang theo sủng nịch, "Ngươi không phải thích ăn cơm trứng sao, tôi dẫn em đi ăn."

"Được rồi, Thiên Sơ, hôm nay em đã vui vẻ lắm rồi." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, chậm rãi đẩy hắn ra.

Mộ ngàn mới dừng ở người cô, mẫn cảm nhận ra được trong lời nói của cô có gì đó không đúng, "Cái gì gọi là được rồi"

"Em rất cám ơn anh, mang cho em một giấc mộng đẹp như ngày hôm nay, thế nhưng là mộng cũng nên tỉnh rồi."

Cô lui về sau một bước.

Mộ Thiên Sơ cười khổ, "Đây là mộng à"

"Đối với em mà nói, nó chính là mộng."

"…"

“Thiên Sơ " lúc Tiểu Niệm nhẹ giọng goi tên của hắn, còn chưa nói ra trong mắt đã ướt át, cô nháy mắt một cái, đem lệ này nuốt vào, mới chậm rãi nói ra, " Thiên Sơ, chúng ta chấm dứt ở đây đi."

Thanh âm cô rất thấp, thấp đến mức lập tức bị gió che lấp.

Thiên Sơ, chúng ta chấm dứt ở đây đi.

Lời này nói ra có mấy phần kỳ quái, kỳ thực cô cùng Mộ Thiên Sơ căn bản chưa từng bắt đầu, lẽ nào có kết thúc.

Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, sắc mặt dần dần trắng bệch, như bệnh nhân suy yếu, ngơ ngác nhìn cô, "Tại sao"

Thời Tiểu Niệm gượng ép mỉm cười, "Thiên Sơ, anh trước đây liền so với em thông minh hơn, dù cho anh cái gì đều không nhìn thấy cũng so với em thông minh hơn, anh biết nguyên nhân không phải sao"

Kế hoạch thất bại.

Cô không thể rời khỏi Cung Âu, cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Cung Âu.

"Dù nguyên nhân nào đi nữa, chỉ cần không phải em đã yêu Cung Âu, cái khác tôi đều có thể tiếp thu." Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ngữ khí như một đứa trẻ con bướng bỉnh, "Ở lại bên cạnh tôi, mặc kệ Cung Âu sử dụng thủ đoạn gì, em cứ ở bên cạnh tôi là tốt rồi."

Hắn nên cùng cô chính diện chống lại Cung Âu

Không được, không thể.

Vì để khôi phục lại làm Mộ Thiên Sơ của trước đây, hắn đã tổn thất nhiều lắm, bây giờ còn vì cô đối đầu Cung Âu, không được, tuyệt đối không được.

Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, trên mặt vẻ kiên định.

"Thiên Sơ, không đáng." cô nói, âm thanh mang theo nỗi buồn, "Em rất ngốc, ngoại trừ vẽ vời cái gì cũng sẽ không làm được, sẽ không có quan hệ rộng, không có tiền đồ lớn, em không đáng để anh trả giá nhiều như vậy. Anh nên bắt đầu lại từ đầu, sau khi rời khỏi Thời Địch, đem tập đoàn Mộ thị phát triển lớn hơn, đó mới là mục tiêu, đó mới là bầu trời."

Cô chỉ là chướng ngại vật, sẽ ngăn cản hắn bay về phía bầu trời, thậm chí sẽ làm cho hắn vướng vào chướng ngại vật.

"Tôi không muốn bầu trời." Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói, "Có đáng giá hay không tôi đều biết."

"Nhưng em không muốn làm chướng ngại vật cảu anh."

Cô nói, khóe môi mang theo nụ cười cay đắng, ánh mắt lại là ướt.

Hắn cố chấp, cô cũng không thể hồ đồ theo.

Thời Tiểu Niệm nói xong, không cho nước mắt rớt xuống, xoay người rời đi.

"Vào lúc ấy, là ai không muốn tôi vĩnh viễn rời xa"

Âm thanh của Mộ Thiên Sơ ở trong màn đêm vang lên, "Thiên Sơ, em sẽ vẫn chăm sóc anh, chỉ cần anh không rời bỏ em, có phải đây là lời em nói khi 13 tuổi, đáp án của tôi vẫn chauw bao giờ thay đổi, thật"

Nghe nói như thế, chân Thời Tiểu Niệm bất động bước chân ngừng lại, nước mắt ngăn lại không được, lã chã lã chã rơi, lăn dài hai bên gò má.

Cô cùng Mộ Thiên Sơ ngày đó, còn rất nhiều lời thề tương tự như vậy.

"Được, tôi không rời bỏ em." Mộ Thiên Sơ bước một bước hướng theo bóng lưng của cô, đáp án vẫn giống như ngày đó.

"…"

"Tiểu Niệm, sau đó tôi sẽ cưới em, chúng ta sẽ có một mái nhà."

"…"

"Tiểu Niệm, những người thân nhất trên thế giới này đều vứt bỏ chúng ta, không liên quan, chúng ta cùng nhau dựa vào, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một mái nhà." Mộ Thiên Sơ vừa nói vừa đi hướng về cô.

Mỗi một câu, đều là lời năm đó hắn nói với cô.

Hắn hướng về phái cô, tay chậm rãi giơ lên nắm lấy tay cô, kéo cô xoay người lại.

Trắng lóa  địa đèn trong ngọn đèn, nàng đã lệ rơi đầy mặt, khóc đến không hề có một tiếng động.

"Em còn nhớ những câu nói này có đúng không" Mộ Thiên ddauw hai tay bưng mặt cô, đau lòng lau đi hàng lệ trên mặt cô, "Em còn nhớ tới, như thế nào lại muốn chấm dứt ở đây."

" Thiên Sơ, em… "

"Trước khi chúng ta xây dựng một mái nhà, thì sẽ không có chấm dứt ở đây."

Mộ Thiên Sơ đánh gãy lời của cô, gương mặt đẹp trai âm nhu được ánh đèn chiếu lên dát lên một tầng ánh sáng hư ảo.

Không có chấm dứt ở đây.

Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, nước mắt hạ xuống, "Đem nó quên đi, Thiên Sơ, em không làm được."

Vì để thoát khỏi Cung Âu, cô đã nghĩ tới quá nhiều quá nhiều  biện pháp.

Cuối cùng, đều chỉ có một kết quả.

Cô đã không còn có thể nghĩ ra biện pháp gì rồi.

"Đừng khóc, Tiểu Niệm." Hắn nhje nhàng gọi tên của cô, đầu ngón tay lần thứ hai lau đi từng giọt lệ trên mặt cô, "Không liên quan, em không làm được, để tôi làm, giao cho tôi có được hay không"

"Em không muốn anh vì em mà cùng Cung Âau đối đầu, không đáng."

Cô không dám tưởng tượng hình ảnh Mộ Thiên Sơ cùng Cung Âu một người bị hoang tưởng đối đầu, sẽ có hậu quả ra sao.

Cô không muốn Mộ Thiên Sơ bị hủy hoại vì cô.

"Vì em, táng gia bại sản đều đáng giá." Mộ Thiên Sơ yên lặng dừng ở trên người cô, âm thanh êm dịu, nhưng đặc biệt kiên trì.

"…"

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.

"Tôi có thể không có tập đoàn Mộ thị, tôi có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng tôi không thể không có em." Mộ Thiên Sơ tiếp tục dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất len lỏi vào trong trái tim của cô.

Thời Tiểu Niệm nghe được kinh ngạc không ngớt, "Em không có tốt như vậy."

Cô không biết nguyên lai ở trong lòng Mộ Thiên Sơ, cô lại trọng yếu như vậy.

"Em không cần thật tốt." Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt đang bị lệ che lấp đó, từng chữ từng chữ nói, "Nhớ tới ngày tôi vừa đến nàh đó, đó là một ngày tuyết rơi dày, tôi ngã vào bên trong lớp tuyết, lạnh đến mức tôi cảm giác mình sắp chết rồi."

"…"

"Ngay trước khi tôi mất đi ý thức, là em đã kéo tay của tôi lên, tay của em rất ấm áp." Mộ Thiên Sơ nói, "Vào lúc ấy, tôi liền thích em, tôi tự nói với mình rằng, cái tay này tôi nhất định phải nắm chặt lấy."

Bởi vì ngoại trừ cái tay này, hắn không có cái gì có thể nắm được.

"…"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.

"Tiểu Niệm, em là nhánh cỏ cứu mạng của tôi." Mộ Thiên Sơ nở nụ cười, trong đôi mắt hẹp dài như có nước mắt lóe lên, "Đừng nói cái gì chấm dứt ở đây nữa, như vậy là một lần nữa đem tôi đẩy vào trong tuyết."

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, kinh ngạc đến không kềm chế được, không biết nên nói cái gì, chỉ lầm bầm nói, "Em thật sự không tốt như vậy, thật không có."

"Đừng tiếp tục trở lại bên người Cung Âu, đi theo tôi có được hay không"

Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói.

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ngây ra ở nơi đó, không biết nên có phản ứng gì.

Lần đầu cô thấy một Mộ Thiên Sơ như vậy, lôi kéo tay cô rời đi.

Nưng nếu cô đi, là đem Mộ Thiên Sơ kéo xuống địa ngục.

Nhìn bóng lưng của hắn, Thời Tiểu Niệm không khỏi hơi co tay lại, không thể thu về, vẫn bị Mộ Thiên Sơ vững vàng mà nắm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.