Người hầu đứng ở một bên kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, uống nhiều như thế sẽ không xảy ra chuyện sao?
Cung Âu uống một hơi cạn sạch chai rượu, lửa nóng tuôn ra, đau đến hắn thoải mái.
Thoải mái.
Hắn thích loại cảm giác đau đớn này, mà không phải loại cảm giác ngực bị đâm nhói kia, loại đau này khiến hắn hận không thể giết người.
"Tiếp tục mở!"
Cung Âu uống xong một chai, hướng về phía người hầu lạnh lùng nghiêm nghị mà quát.
"Vâng, thiếu gia."
Người hầu vội vã mở tiếp một chai rượu.
Cung Âu cầm chai rượu lên rót vào trong miệng, rượu dọc theo khóe môi của hắn chảy xuống, lướt qua cổ, tiến vào trong cổ áo, gợi cảm đến trí mạng.
"Cung tiên sinh."
Tạ Lâm Lâm từ trong phòng vọt ra đuổi theo, thấy Cung Âu chỉ là ở nơi đó uống rượu, không phải là đi nơi khác, vui mừng trong bụng, vội vã nghênh đón, "Thì ra anh muốn ra ngoài uống rượu a, trở về phòng em cùng anh uống có được hay không?"
Cô vẫn muốn tranh thủ.
Cô không tin mình không sánh được với người phụ nữ Thời Tiểu Niệm kia.
"Cút"
Cung Âu muốn đẩy cô ra, tầm mắt ném ở trên mặt của cô, trước mắt đột nhiên mờ mịt một mảng, hắn chăm chú nhìn, lại nhìn thấy Thời Tiểu Niệm quay về phía hắn cười, cười đến xinh đẹp.
A.
Rượu quả nhiên là thứ tốt.
Muốn gặp ai đều gặp được.
Thấy Cung Âu không có đẩy mình ra, vẻ mặt Tạ Lâm Lâm lập tức hiện lên hứng thú, tựa người vào ngực của hắn
Trong phòng ngủ.
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ được kéo ra, bóng đêm bên ngoài thu hết vào đáy mắt cô.
Xa xa là Sâm Lâm một mảnh đen thui, gần hơn là một con đường, đường nối thẳng ra bên ngoài, có thể cô không ra ngoài được.
"Chủ nhân, đã 12 giờ đêm, nên nghỉ ngơi."
Mr Cung đứng ở sau lưng cô thân sĩ nhắc nhở cô.
"Đã là 12 giờ rồi sao?"
Thời Tiểu Niệm lầm bầm liên tục, 12 giờ, Cung Âu sẽ không trở về, hắn thật sự qua đêm ở chỗ người phụ nữ Tạ Lâm Lâm đó.
Chỉ sợ hắn vẫn muốn so đo với cô.
Trong suy nghĩ của hắn, cô đã bị mấy người đàn ông khác vũ nhục, vì lẽ đó hắn liên tiếp ngủ với một đám phụ nữ, rất công bằng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn bóng đêm phía ngoài, tay vuốt trên bụng phẳng của mình.
Không nghĩ tới bảo bảo xuất hiện lại không giúp quan hệ của cô cùng Cung Âu trở nên ngọt ngào hơn, mà là quan hệ đi xuống, cục diện hoàn toàn đảo ngược.
Cô nhớ tới lời Cung phu nhân trước khi rời đi.
"Cô cho rằng Cung Âu còn muốn cô sao? tính khí đàn ông rất kém, uống rượu cả ngày đều cảm thấy bình thường, nhưng người phụ nữ của mình nhất định phải sạch sành sanh, coi như là thụ động bị vũ nhục, trong lòng bọn họ cũng không qua được cửa này, đặc biệt là đàn ông xã hội thượng lưu. Coi như nó hiện tại muốn cô, chờ thêm một thời gian, nó sẽ vứt bỏ cô."
Một lời thành sấm.
Cung Âu không qua cửa ải trong lòng này.
Lúc trước, cô quen Cung Âu, là do hắn cho rằng cô cùng hắn có quan hệ; bây giờ, tình cảm của bọn họ đột nhiên chuyển biến, cũng là hắn cho rằng cô cùng người đàn ông khác có quan hệ.
Thật giàu tính kịch.
"Mr Cung." Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ sát đất gọi.
"Dạ, tôi ở đây, chủ nhân có gì dặn dò?" Mr Cung hỏi.
"Thật sự đã 12 giờ à?" Cô chưa từ bỏ ý định hỏi.
Mr Cung chỉ đầu màu bạc , "Đúng, chủ nhân, đã 12 giờ."
Cung Âu sẽ không trở về rồi.
Giờ khắc này, hắn hẳn là đang ở trên giường Tạ Lâm Lâm hô mưa gọi gió.
"12 giờ, phép thuật của cô bé lọ lem biến mất rồi, tôi cùng Cung Âu cũng sẽ kết thúc." trên mặt Thời Tiểu Niệm lộ ra khổ sở nhưng cô vẫn cố nở nụ cười, trong cặp mắt chảy xuống nước mắt óng ánh.
"Chủ nhân, cô vẫn ổn chứ?"
""
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, đưa tay xoa cửa sổ sát đất lạnh lẽo, nhìn con đường thật dài ở bên ngoài.
Sau khi cùng Cung Âu sống chung, đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ rời đi.
"Rầm rầm rầm"
Tiếng phá cửa mạnh mẽ truyền đến.
Thời Tiểu Niệm bị kinh ngạc một hồi, Mr Cung tự động phát giác nguy hiểm tới gần, ngay lập tức đem thân thể màu bạc cao to che ở trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, âm thanh phá cửa vẫn không dứt, điên cuống, náo loạn truyền đến.
"Thời Tiểu Niệm, em mở cửa ra cho anh! Mở cửa! Có nghe hay không?"
Tiếng gào của Cung Âu từ bên ngoài truyền đến.
Là hắn.
Thời Tiểu Niệm ánh mắt ngưng trệ, lúc này hắn không phải nên ở trên giường Tạ Lâm Lâm sao? Làm sao lại ở đây?
"Mr Cung, ngươi đi mở cửa."
Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay lau nước mắt.
Tới vào lúc này làm gì? Nửa đêm cũng phải gây sự mới hài lòng sao?
"Được, chủ nhân."
Mr Cung đi về phía trước, một đôi con ngươi đen quét vị trí chiếc cửa, đi lên trước mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một bóng người cao to thuận thế ngã vào, ngã rầm trên mặt đất, âm thanh té ngã vang dội.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, vội vã đi tới.
Chỉ thấy cả người Cung Âu đầy mùi rượu ngã trên mặt đất, một tay khoát sang một bên, trên mu bàn tay là một mảng máu đỏ tươi, một đôi mắt nửa mở, lông mi dài đến che kín tầm mắt, môi mỏng khẽ nhếch, trong miệng lầm bầm tên của cô, "Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm"
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy máu trên tay của hắn muốn tiến lên dìu hắn, suy nghĩ một chút, cô dừng động tác của mình lại.
Cô không thể tưởng bở vào lúc này.
Nói không chừng hắn chỉ là đến đuổi cô ra khỏi phòng.
Cô nghĩ, đứng ở một bên lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Cung Âu, anh đi nhầm phòng à? Hay là anh muốn em nhường phòng cho anh cùng Tạ Lâm Lâm, được, bây giờ em liền đi, không cản trở tầm mắt của anh."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm lướt qua thân thể của hắn liền đi ra ngoài.
Ai biết hắn là đã cùng Tạ Lâm Lâm trải qua cái kia chưa, cô không hào phóng như vậy.
"Không cần đi"
Cung Âu ngã trên mặt đất lên tiếng, âm thanh khàn khàn, không hề có một chút tính chất công kích, đưa tay muốn tóm lấy cô, tầm mắt cũng không rõ ràng, tay run rẩy hai lần đều không có tóm được cô.
Thời Tiểu Niệm vẫn là dứt khoát rời đi.
"Không cần đi, Thời Tiểu Niệm, em không cần đi, em đi rồi, anh phải làm sao bây giờ" Cung Âu ngã trên mặt đất, lầm bầm lên tiếng, nói chuyện có chút chầm chậm, vẫn lặp lại, hắn nói cô đừng đi.
"Em rời đi không phải ý muốn của anh sao? Anh muốn ngủ với bao nhiêu phụ nữ cũng có thể."
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói.
"Anh muốn ngủ với em." Cung Âu trầm thấp mở miệng, âm thanh mười phần là men say, như đứa bé, tay còn đang vẽ loạn trong không trung muốn tóm cô.
""
Ngủ cái quỷ.
Thời Tiểu Niệm nghe thế, không nói gì.
"Em không cần đi, Thời Tiểu Niệm, anh muốn em đến điên rồi, anh đã một ngày không gặp em."
Cung Âu nói chuyện có chút điên đảo, thì thào nói, từ dưới đất giẫy giụa đứng lên, thân hình cao lớn lúc ẩn lúc hiện, hắn dùng lực lắc lắc đầu, muốn nhìn rõ mặt đất phía trước, nhưng trước mắt chỉ có một mảnh huyễn ảnh.
Mắt thấy hắn lại sắp ngã xuống, Thời Tiểu Niệm liền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, hoàn toàn là hành động phản xạ có điều kiện.
Vừa đỡ được hắn, Thời Tiểu Niệm đã ngửi thấy một mùi rượu trào đến, mùi rượu điên cuồng quấn quanh toàn thân cô, hận không thể nuốt hết cô.
Cô không khỏi nhíu mày, "Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu?"
Lúc ở dưới lầu đụng mặt hắn, mùi rượu không có nồng nặc như vậy, hắn lại vừa uống tiếp!
Sao hắn không ngâm mình trong rượu, uống đến chết đi!
"Thời Tiểu Niệm, em đúng là không có lương tâm, em thật không có lương tâm, em không nhớ anh!"
Cung Âu hoàn toàn không nghe cô nói, nói năng lộn xộn, cả người ngã vào trên người cô, đem hết thảy trọng lượng đều dồn lên cô.
Thời Tiểu Niệm uốn cong đầu gối suýt chút nữa ngã xuống, vội vã hô, "Mr Cung, giúp ta đỡ hắn lên giường."
"Vâng, chủ nhân."
Mr Cung đi tới hỗ trợ, có người máy giúp đỡ, Thời Tiểu Niệm nhẹ đi không ít.
Cô cùng Mr Cung hai bên trái phải đỡ Cung Âu tiến về phía trước, đỡ Cung Âu đến bên giường, buông tay, Cung Âu nặng nề ngã ở trên giường, hai mắt vẫn duy trì trạng thái nửa mở, thẳng tắp mà nhìn phía trước, mỗi một lần hô hấp đều thở ra mùi rượu nồng nặc.
"Anh có ổn không?"
Thời Tiểu Niệm đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, âm thanh lạnh lùng hỏi.
Cô không cho phép mình nhẹ dạ, hình ảnh hắn và Tạ Lâm Lâm ôm nhau còn khắc sâu trong đầu cô.
"Không, anh muốn em, anh rất nhớ em."
Cung Âu thấp giọng nói, âm thanh từ tính giờ khắc này càng lộ ra mấy phần trẻ con ai oán, oan ức.
Giống như đứa trẻ không được người lớn tặng quà.
""
Vừa vào cửa đã nói bao nhiêu câu nhớ cô rồi?
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng dấp kia của hắn, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, "Anh cùng Tạ Lâm Lâm đã làm gì?"
"Không làm gì, không hề làm gì cả." Cung Âu nằm nghiêng ở trên giường, hướng mặt về phía cô, cực lực phủ nhận, một đôi mắt không có tiêu cự, lộ ra mông lung.