Mona thấy hắn đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười đậm hơn, một đôi mắt long lanh như nước biển, đẹp đẽ cảm động, "Mời ngồi.
"Thời Tiểu Niệm, lại đây" Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cung Âu.
Mona cũng ngồi xuống, mở một tập tài liệu ra, ngước mắt nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Thời Tiểu Niệm, mỉm cười thân thiện, "Đúng rồi, hi vọng Thời tiểu thư không hiểu lầm, tôi cùng Cung tiên sinh trong lúc đó không có gì, nhiều lắm chỉ coi như là... Là gì nhỉ? Kết thân. Đúng, chính là kết thân qua một lần."
""
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó trầm mặc nghe.
"Trên thế giới này kết thân một lần cũng không tính là người yêu, cô nói đúng không, hi vọng cô bỏ qua cho, tôi rất chuyên nghiệp." Mona nói.
"Ừ, vậy bắt đầu đi."
Thời Tiểu Niệm lộ ra một ý cười có chút gượng ép.
Kết thân.
Kết thân giữa quý tộc giống người bình thường ư? Đều là dính dáng tới các loại lợi ích, nếu không phải Cung Âu không muốn, việc kết hôn cũng đã xong rồi.
Nhưng Mona nói như vậy, cô cứ nghe như vậy đi.
Chữa bệnh cho Cung Âu rất quan trọng.
"Được." Mona mở Laptop bên cạnh ra, gõ gõ ở phía trên, sau đó nói, "Trước tiên xem một đoạn video đi."
Mona để Laptop ở vị trí Cung Âu có thể nhìn thấy.
Thời Tiểu Niệm không nhìn kỹ nội dung, chỉ nhìn về phía Mona, cô ta bắt đầu ghi chép tư liệu, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, tỉ mỉ, chữ viết thanh tú, giống như người lành nghề.
Một đại tiểu thư Quý tộc lại thích nghiên cứu tâm lý học, còn một mình sống ở trong nước.
Tuy rằng không nói được mấy câu, nhưng Thời Tiểu Niệm đã nhìn thấy quý khí tao nhã, kiên cường, độc lập, tự tin trời sinh trên người Mona, thật là một người phụ nữ hoàn mỹ.
So với cô, thực sự là tốt hơn nhiều, mọi mặt đều tốt.
Trong lúc Thời Tiểu Niệm đánh giá Mona, video đã phát xong.
Mona ngẩng mặt vừa vặn chạm vào ánh mắt của Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm không biết cảm xúc trong mắt mình là xấu hổ hay ngượng ngùng hay là những thứ khác.
Mona nở một nụ cười với cô, sau đó hỏi Cung Âu, "Cung tiên sinh có thể nói cho tôi biết, anh nhìn thấy cái gì trong video được không?"
"Cái người da trắng, tóc vàng kia chính trực, thiện lương, khoan dung, người tóc đen chính là tiểu nhân, gian trá, nham hiểm, tính toán." Cung Âu nhìn màn hình laptop nói một cách lạnh lùng, phân tích tính cách tất cả mọi người trong đó.
"Cung tiên sinh, anh cảm thấy thế à?" Mona bất đắc dĩ cười cười, sau đó nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời tiểu thư, bạn trai cô cố ý che giấu bệnh tình, hắn nói nhận thức của hắn giống người bình thường, nhưng tôi tin, đó không phải lag ý nghĩ chân thực của hắn."
Dứt lời, Cung Âu nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm.
Mười ngón tay liên kết.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Cung Âu, sau đó nắm chặt tay hắn, cho hắn sức mạnh.
"Cung tiên sinh, anh thông minh hơn người, vì lẽ đó anh biết bộ dạng của người bình thường, biết kết quả khảo nghiệm của người bình thường. Nhưng tôi đang ở chỗ này, tôi hi vọng anh có thể thừa nhận chính mình, bằng không tôi không thể tìm ra phương pháp trị liệu hữu hiệu cho anh." Mona nói.
"Tôi đã sớm nói cô chỉ là đại tiểu thư thôi mà."
Cung Âu khinh bỉ mà liếc nhìn cô một cái.
"Anh đang khiêu chiến với tôi sao, Cung tiên sinh?" Mona hỏi, khóe môi nổi lên một độ cong, sau đó nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Được, coi như anh không phối hợp, tôi cũng sẽ tiến hành trị liệu, Thời tiểu thư, không bằng cô nói cho tôi một chút về bệnh tình của Cung tiên sinh đi."
Cung Âu lại một lần nữa nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, nhưng không có lập tức kéo cô rời đi.
Hắn vẫn là muốn chữa bệnh.
Thời Tiểu Niệm nghĩ tới đây, vứt bỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu đi, lấy lại bình tĩnh, hướng về Mona thừa nhận nói, " Tính khí Cung Âu khá là dễ tức giận."
Mona gật đầu, mở bút ghi âm ra, sau đó ghi lại nội dung trên giấy, nói, "Người bình thường có thể khống chế cảm xúc nhưng hắn không thể kiểm soát, một khi phát hỏa thì đến hắn cũng không thu lại đựơc, có phải không?"
Thật không hổ là bác sĩ tâm lý, như là tận mắt chứng kiến.
"Vâng." Thời Tiểu Niệm gật đầu.
"Xin mời Thời tiểu thư tiếp tục."
"Thêm nữa, hắn tuyệt đối tin tưởng bản thân, có đem tất cả chứng cứ bày ở trước mặt hắn, hắn cũng không tin, hắn chỉ tin chính mình." Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói.
Mona vừa ghi chép vừa gật đầu, nói, "Điển hình của chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng."
"Còn có..." Thời Tiểu Niệm mím mím môi, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, có chút khó mở miệng.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen thâm thúy, đưa tay nắm mặt cô, "Làm sao muốn nói lại thôi? Em còn muốn nói xấu gì anh?"
""
Thời Tiểu Niệm túng quẫn.
"Đây không phải nói xấu, Thời tiểu thư hiểu rõ Cung tiên sinh, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm ngài." Mona ngồi ở chỗ đó, mỉm cười nói chen vào.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Mona sẽ vì cô nói chuyện giải vây.
"Người phụ nữ của tôi đương nhiên phải quan tâm tôi, còn cần cô nói?" Cung Âu hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen không vui nhìn Mona một chút, "Hỏi xong rồi có cách trị liệu biện không?"
"Thời tiểu thư vừa có phải muốn nói, Cung tiên sinh luôn hoài nghi, quấy nhiễu quan hệ của cô với người khác, đặc biệt là ngừoi khác phái phải không?"
Mona không trả lời mà hỏi lại Thời Tiểu Niệm.
""
Thời Tiểu Niệm chỉ nháy mắt một cái với Mona, không nói gì, nếu nói ra sẽ chọc giận Cung Âu.
"Ầm"
Nhưng hiển nhiên, Cung Âu đã nổi giận.
Cung Âu vỗ bàn một cái đứng lên, hai con mắt âm trầm trừng mắt Mona, không vui nói, "Cô tới thám thính à? có thể trị được hay không? Không trị được liền cút cho tôi!"
"Bởi vì những điều này đều là điển hình của chứng bệnh rối loạn nhân cách, tôi nhất định phải hỏi." Mona không bị Cung Âu tức giận kinh động, vẫn mỉm cười như cũ nói, một đôi mắt nước biển lam đẹp đẽ cực kỳ, "Nếu Cung tiên sinh không phối hợp, như vậy đi, tôi hi vọng tôi có thể dung nhập vào cuộc sống của ngài."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm con mắt nháy nháy.
"Cô nói cái gì?"
Cung Âu cũng choáng, con ngươi đen đặc biệt âm trầm.
"Tôi không giống bác sĩ khác, tôi sẽ tuỳ vào tình trạng của mỗi bệnh nhân mà lập ra phương án trị liệu khác nhau, vì lẽ đó tôi mới có tỷ lệ thành công trăm phần trăm." Mona từ trước bàn đứng lên, vẻ mặt thành thật nói, "Tôi muốn quan sát ngài từ khoảng cách gần, như vậy mới có thể tìm ra cách trị liệu nhanh nhất, tốt nhất cho ngài."
"Nhanh nhất?"
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
"Đúng, tôi đã chữa cho một bệnh nhân chỉ mất ba tháng, không có dấu hiệu tái phát." Mona nói.
""
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi ở chỗ đó, trong lòng chìm xuống, cô cũng không biết tại sao mình như vậy, chỉ là đang nói chuyện trị liệu mà thôi, cô đang loạn tưởng cái gì?
Cung Âu đứng ở nơi đó cũng không nói gì, đôi con ngươi đen lộ ra suy tư.
Ba tháng là có thể khỏi hẳn.
Ba tháng.
"Đương nhiên, tôi biết thân phận của tôi có chút lúng túng, như này đi, mỗi lần Cung tiên sinh ta ngoài, tôi theo là được rồi, ở nhà tôi sẽ không theo." Mona nói xong nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lộ ra ý cười thân mật, dò hỏi, "Thời tiểu thư, cô không nên có ý kiến gì đi, tôi chỉ là muốn quan sát bệnh nhân tốt hơn."
Quan sát bệnh nhân.
Đều nói như vậy rồi, cô còn có thể nói thế nào, dù sao so với ai khác cô là người hi vọng Cung Âu có thể chữa khỏi bệnh nhất.
"Tôi đương nhiên không có ý kiến." Thời Tiểu Niệm mỉm cười, từ trên ghế đứng lên, hỏi, "Thật sự ba tháng là có thể chữa khỏi"
"Cái này tôi không thể đảm bảo, chỉ là trên tay tôi có tiền lệ như vậy, nhưng tôi bảo đảm, nhất định có thể trị hết bệnh cho Cung tiên sinh." trên mặt Mona lộ ra tự tin tuyệt đối.
"Thật sự? Cho cô ba tháng"
Cung Âu đứng ở nơi đó, lạnh giọng quyết đoán, thẳng thắn, dứt khoát.
""
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh hắn nhìn kỹ lấy Cung Âu, hắn quyết định, hắn quyết định tiếp nhận Mona trị liệu.
Đây là chuyện tốt.
Hắn chịu tiếp nhận rồi.
"Vậy thì tốt quá." Mona khẽ mỉm cười, hướng Thời Tiểu Niệm nói, "Đúng rồi, Thời tiểu thư nên bổ sung Cung tiên sinh nhiều Vitamin một chút, nhưng trong thời gian trị liệu, không nên đụng đến chất rượu, cũng không được ăn nhiều đồ cau."
"Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Bây giờ Cung Âu hoàn toàn không động vào rượu, chí ít đồ ăn là do cô làm, cô có thể khống chế.
"Nói với quản gia của tôi đi, đây là nữ nhân của tôi, không phải bảo mẫu của tôi."
Cung Âu ôm Tiểu Niệm lạnh lùng hướng Mona nói, sau đó ôm Thời Tiểu Niệm xoay người đi ra ngoài, không thèm nói một câu nào nữa, sải bước rời đi.
"Gặp lại, Cung tiên sinh, Thời tiểu thư."
Mona lễ phép lên tiếng, không có một điểm không hài lòng.
"Gặp lại sau."
Thời Tiểu Niệm ở Cung Âu trong lồng ngực quay đầu lại liếc mắt nhìn Mona, cô đứng ở nơi đó mỉm cười với cô.
Từ trụ sở tư nhân đi ra, Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm lên xe, hai người ngồi vào trong xe, liền nghe thanh âm lạnh lùng của Cung Âu vang lên, "Phong Đức, đi điều tra về Mona, có phải là có tư cách làm bác sĩ của tôi thật không?"
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức ngồi ở ghế cạnh tài xế quay đầu lại, gật gật đầu.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, "Anh hoài nghi cô ấy?"
"Đương nhiên hoài nghi, ai biết cô ta có phải cố tình đóng giả bác sĩ đến câu dẫn anh hay không?" Cung Âu trực tiếp nói, gương mặt cao cao tại thượng, tự đại ngông cuồng.
""
Thời Tiểu Niệm lặng yên, trong lòng cô cũng đang đắn đo vấn đề này, hắn vừa nói như thế cô cũng không biết có nên so đo hay không, không khỏi nói, "Cung Âu ta vừa còn lậu nói rồi như thế, ngươi quá tự đại."
"Tại sao anh không thể tự đại?" Cung Âu lẽ thẳng khí hùng hỏi ngược lại, "Lẽ nào em không cho rằng anh là người đàn ông đáng bị câu dẫn?"
"Ạch"
"Cũng tại em, chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh khổ cực" con ngươi đen Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm cô, đưa tay nắm mặt cô.
Cô buộc tóc hai bên đặc biệt đáng yêu, đáng yêu như lúc cô mặc bộ đồ hầu gái.
"Em làm anh rất khổ cực à?"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà hỏi.
"Phí lời" ""
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm buông mắt xuống, ánh mắt có chút âm u, hai tay không tự chủ đan vào nhau, một lát sau, cô cố ý vô vị nói, "Anh có muốn đi tìm cha mẹ ruột của em không, nói không chừng bọn họ cũng là Quý tộc, như vậy thì em sẽ không làm cho anh khổ cực rồi."