"Không có gì a, chẳng qua là cảm thấy, nếu như em có bối cảnh như Mona, đường của hai người chúng ta có thể trôi chảy hay không?" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Ngây thơ vậy anh càng cực khổ"
"Tại sao?"
"Phí lời, phía sau em cũng có một gia tộc, lúc đó em muốn bỏ chạy cùng Mộ Thiên Sơ, anh phí bao nhiêu khí lực mới có thể bắt em trở về, nếu không thì các người đã sinh con" Cung Âu hừ lạnh một tiếng.
Ạch.
Thật giống như vậy.
Nếu như cô thật có gia tộc lớn đứng sau, cô không nhất định cùng Cung Âu xem mắt, cũng sẽ không trải qua những chuyện kia.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cảm thấy nơi nào không đúng lắm, không khỏi hỏi, "Cung Âu, vậy anh yêu em là bởi vì em yếu kém à?"
Đây không phải chuyện tốt đẹp gì đi.
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút, "Trên thế giới này người yếu kém hơn so với em còn rất nhiều, em có gì mà yếu kém?"
Ngoại trừ không có bối cảnh, cô còn có cái gì kém hơn so với người khác?
Tiền, hắn có.
Bối cảnh, hắn có.
Cô không cần có những thứ kia.
"Vậy tại sao anh thích em a" Thời Tiểu Niệm tò mò hỏi, đem con mắt trợn trừng lên, không hiểu hỏi.
"Tại sao?"
Cung Âu trừng mắt cô, bên trong con ngươi đen xẹt qua một vệt nghi ngờ, một lát sau hắn nói, "Vậy tại sao em yêu anh?"
"Bởi vì anh tốt với em." Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
"Cái gì lý do rách nát gì vậy" Cung Âu véo lông mày, trừng cô một chút, đầu ngón tay bôi quá môi mỏng của mình, tự hỏi vấn đề này, một lát hắn trầm giọng nói, "Em quản nhiều như vậy làm cái gì, anh yêu em chính là yêu em và anh muốn em, anh liền muốn em, cứ như vậy"
lý do Bá đạo .
Hoàn toàn phù hợp với Logic của Cung Âu .
""
Thời Tiểu Niệm sờ sờ mũi của mình, người bị Cung Âu ôm vào lòng bên trong, cô tựa ở trên lồng ngực của hắn, bộ ngực hắn ấm áp, khiến người ta an tâm.
Anh muốn em, anh liền muốn em
"Em cũng vậy, Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Cái gì em cũng vậy"
tiếng nói Cung Âu trầm thấp từ tính.
Thời Tiểu Niệm không hề nói gì, chỉ an tâm tựa ở trên lồng ngực hắn, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hưởng thụ quãng thời gian này.
Buổi sáng, trong đế quốc pháo đài, người hầu từng người làm việc.
"Cung Âu, anh thả em xuống, thả em xuống"
Rất xa, người hầu liền nghe được thanh âm của Thời Tiểu Niệm có chút sợ sệt truyền đến, dồn dập nhìn tới, chỉ thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi tới.
Loại ôm kia không phải cách ôm phổ thông.
Cung Âu ôm lấy hai chân Thời Tiểu Niệm, dựng thẳng cả người cô lên, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn giống như đứng thẳng trên không trung.
"Cung Âu, anh thả em xuống, sáng sớm anh làm gì vậy ?"
Thời Tiểu Niệm có chút sợ sệt nói, khó khăn duy trì cân bằng cho chính mình, Cung Âu chỉ ôm lấy nửa đoạn cẳng chân cô, không cẩn thận cô sẽ hướng về thân thể hắn mới đi.
Cô biết Cung Âu sẽ không để cho cô có chuyện, nhưng cô sợ con mình có chuyện.
Đây mới là ba tháng đầu.
Cô rất sợ có chuyện.
"Em trả lời có đáp ứng hay không anh mới thả em xuống" Cung Âu ôm cô hướng về nhà bếp đi đến, tiếng nói bá đạo cực độ.
"Đáp ứng cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sợ đến đầu óc trống rỗng, xưa nay cô chưa từng đứng ở nơi cao như thế này nhìn đế quốc này pháo đài, cảm giác đèn trang trí trên tường, tranh sơn dầu đều cách cô thật là gần, thật là gần, lúc nào cũng có thể đụng tới.
"Em đã quên, vậy anh nhắc lại cho em một lần, chính là mặc"
"Được được được, em mặc, em mặc" Thời Tiểu Niệm nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người tối hôm qua, lại nhìn thấy mấy người hầu lui tới bên cạnh, vội vã đồng ý.
Thiệt là, tên đại sắc lang này.
Bây giờ cô đang mang thai sơ kỳ, hắn không thể chạm vào cô, liền liều mạng quấn quít lấy cô đòi cô mặc bộ đồ người hầu gái, để hắn nhìn đã mắt.
Đại Biến Thái.
"Lúc này mới nói"
Cung Âu nhíu mày, lúc này mới hài lòng buông Thời Tiểu Niệm ra, đi cùng cô tiến vào nhà bếp.
Thời Tiểu Niệm xuống bếp, lấy ra một đống nguyên liệu nấu ăn đặt ở trên kệ bếp, sau đó lấy ra tư liệu tối hôm qua in để đối diện trên tường.
Mặt trên ghi lại các loại rau dưa, hoa quả giàu Vitamin.
Thời Tiểu Niệm chiếu theo trên giấy chọn nguyên liệu nấu ăn, cầm rau xà lách, rau diếp trong tay lên, rửa sạch, cắt gọn, đổ tương lên salad, đặt trong đĩa, trang trí đẹp mắt.
Thời Tiểu Niệm làm xong một món ăn, lại bắt đầu làm những món khác, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rau xà lách, rau diếp bị cắn nát lanh lảnh vang lên ở phía sau, cô quay đầu, đúng như dự đoán, Cung Âu đã đứng ở nơi đó bắt đầu ăn rau dưa salad.
"Không cần gấp như vậy đi"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
"Gấp." Cung Âu lập lại, xương ngón tay rõ ràng cắp lên một đũa món ăn phóng tới miệng cô, "Đến, ăn."
"Được."
Hai tay Thời Tiểu Niệm còn đang xử lý nguyên liệu, há mồm ăn, salad lẫn vào rau xà lách, rau diếp chua chua, thanh thanh, mùi vị rất tuyệt, ăn xong, Thời Tiểu Niệm tiếp tục xử lý nguyên liệu.
"Đến, ăn nữa."
tiếng nói Cung Âu trầm thấp từ tính ở bên tai cô vang lên.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà quay đầu liền há miệng, chỉ thấy Cung Âu ngậm lấy một quả Thánh nữ áp sát trước mặt cô, Thời Tiểu Niệm co rút thân thể, gò má toả nhiệt, "Đừng nghịch."
Cung Âu trong miệng ngậm lấy quả nhi không cách nào nói chuyện, đưa tay trực tiếp chụp lên sau gáy của cô, đem cô ép đến trước mặt mình, đem quả nho đưa vào trong miệng cô.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là ngậm lấy quả nho, đang muốn lui về phía sau, Cung Âu nào cứ như vậy buông tha cô, bá đạo khóa đôi môi mềm mại của cô lại, liền hôn lên, không phải lướt qua liền thôi, mà thâm nhập triền miên.
Thời Tiểu Niệm đứng trước kệ bếp hai, tay đều ướt nhẹp, dính lá rau, không cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn được voi đòi tiên.
Cung Âu hôn cô, lưỡi cực nóng gây xích mích, miêu tả hình dạng môi cô, dùng kỹ xảo điêu luyện hôn cô nồng nhiệt, Thời Tiểu Niệm bị hôn, thân thể không tự chủ được, nhũn ra, trong mắt Cung Âu xẹt qua một vệt đắc ý, đưa tay nắm cằm cô, tiếp tục hôn.
"A"
Quả nho trong miệng Thời Tiểu Niệm bị cắn phá, một vị chua ngọt tan ra ở trong miệng của hai người, quấn lấy nụ hôn này của hai ngừoi.
"Thiếu gia, tiểu thư Mona đến."
thanh âm của Phong Đức bỗng nhiên vang lên ở trong phòng bếp.
Thân thể Thời Tiểu Niệm lập tức ngửa ra sau, trên mặt khô nóng, cùng Cung Âu đồng thời quay đầu.
Chỉ thấy Phong Đức cùng Mona đứng ở cửa phòng bếp, Mona mặc một chiếc áo màu xanh phối với quần áo thể thao, buộc mái tóc vàng óng thành đuôi ngựa, nhìn qua thanh xuân cực kỳ, giống như một sinh viên đại học, không giống bác sĩ tâm lý.
"Hi." Mona đứng ở nơi đó hướng bọ hắn phất tay một cái, nụ cười trên mặt có chút lúng túng, "Không phải là tôi đến không đúng thời điểm đấy chứ?"
Tối hôm qua, Phong Đức đã điều tra được lý lịch Mona, cô ta ở đại học, học hành chăm chỉ, chính là chương trình tâm lý học, mấy năm qua một mực nghiên cứu chứng chướng ngại nhân cách, có video cùng hồ sơ chữa bệnh cho bệnh nhân, không phải giở trò bịp bợm.
Là cô và Cung Âu suy nghĩ quá nhiều.
"Tôi vừa chạy bộ tới, vẫn chưa có ăn, có thể cùng hai người ăn bữa sáng không?" Mona chờ mong nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Có thể." Thời Tiểu Niệm nói.
"Không thể" Cung Âu nói.
Nói xong, Mona đứng ở nơi đó lại là một mặt lúng túng.
Thời Tiểu Niệm đối diện cùng Cung Âu, cô còn chưa nói cái gì, hai mắt Cung Âu trừng cô liền thỏa hiệp nói, "Kêu đầu bếp làm cho cô ta, em làm cho một mình anh ăn"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười cừoi, "Biết rồi."
Thấy thế, Mona cảm kích nói, "Vậy làm phiền hai người."
Trong suốt bữa sáng, Mona ăn với một loại vẻ mặt kinh ngạc, trình độ ăn của Cung Âu vượt quá sự tưởng tượng của cô.
"Nhìn Cung tiên sinh ăn, tôi thật cảm thấy đói bụng."
Đi ra khỏi đế quốc pháo đài, Mona hướng về Thời Tiểu Niệm nói.
Căn bản không phải là ăn, mà là càn quét, nếu Cung Âu không có tướng ăn tao nhã, cô còn hoài nghi đó chỉ là Cung Âu đóng thế mà thôi.
"Đôi khi khẩu vị của anh ấy rất lớn."
Thời Tiểu Niệm sờ sờ lỗ tai, cũng không biết giải thích thế nào về dạ dày lúc lớn lúc nhỏ của Cung Âu, " tiểu thư Mona vừa nãy ăn không no à?"
"Ăn no, đầu bếp Cung gia quả nhiên là đỉnh cấp thế giới, tôi ăn rất ngon, trứng cá muối, quá tuyệt vời." Mona đi song song cùng Thời Tiểu Niệm, vui vẻ ca ngợi, "Đúng rồi, cô không cần gọi tôi là tiểu thư Mona."
""
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô.
"Tên của tôi trong tiếng Trung là Mona, nơi này là ở Trung Quốc, cô gọi tôi Na Na đi." Mona nói rằng, Chúng ta còn ở chung một quãng thời gian nữa, tôi hi vọng chúng ta có thể không khách sáo như vậy."
Nói xong, Mona hướng về cô đưa tay ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn tay cô run lên một giây, lập tức nắm lấy tay cô, gật đầu, "Được, Na Na."
"Vậy tôi gọi cô Tiểu Niệm đi." Mona nở ra một nụ cười, trực tiếp đưa tay ôm Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, tôi rất thích cô, trong vòng một ngày cô đã đỡ tôi ba lần, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên."
Ngữ khí Mona rất chân tâm.
Cô lần nữa nói bọn cô rất có duyên.
So với phong thái tự nhiên, hào phóng của Mona, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình có chút bụng dạ hẹp hòi, có thể là do trước đây từng có Tạ Lâm Lâm, làm cho cô đặc biệt lưu ý đối với những người phụ nữ bên cạnh Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nhắc nhở chính mình đừng quá đa nghi, bằng không sẽ biến thành Cung Âu thứ hai.
Hai người phụ nữ đang ôm ấp nhau, Thời Tiểu Niệm đã bị một cặp nanh vuốt nắm đi, cô liền lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên chỉ thấy đến mặt Cung Âu đen như đáy nồi
""
Thời Tiểu Niệm lặng yên.
Cung Âu cầm lấy cánh tay Thời Tiểu Niệm , lạnh lùng nhìn Mona, "Tôi phát hiện cô dám nhìn chằm chằm người phụ nữ của tôi, cô muốn làm gì?"
"Tôi không có." Mona cười đến có mấy phần bất đắc dĩ, tiếng Trung trôi chảy, phát âm chuẩn xác, "Tôi đúng là rất thích Tiểu Niệm."