Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm liền hỏi thăm Phong Đức về việc này.
Phong Đức trả lời cô, "Vị giác của Thời tiểu thư không có vấn đề gì, có khả năng là do từ phía Mona tiểu thư, chắc rằng ngay cả mùi khét cô ấy cũng chưa từng ngửi qua, cho nên cô ấy tương đối hiếu kỳ với món mà thiếu gia làm."
Chưa từng hưởng qua, vì thế nên cảm thấy thú vị.
Là ý này sao
Trong phòng, Thời Tiểu Niệm đứng một mình trước cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời mềm mại, cầm điện thoại di động trên tay, đang trò chuyện cùng Hạ biên tập.
"Mịa nó, Tiểu Niệm, cô xác định là đang kể chuyện mọi chuyện một cách khách quan nhất cho tôi nghe sao" ngữ khí Hạ biên tập kích động hỏi.
"Ừ, tôi nghĩ mình đang rất khách quan, Hạ biên tập, cô có thấy là tôi hẹp hòi quá không"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
cô nói cho Hạ Vũ những chuyện gần đây giữa cô và Mona.
Mona thì tỏ ra vui vẻ, hào phóng, thân thiện, nhưng không hiểu tại sao cô không thể thân cận được, trong tiềm thức của cô không hiểu sao luôn có cảm giác chống cự lại dù vô tình hay cố ý.
"Ừ" Hạ biên tập ở đầu bên kia điện thoại cắn quả táo, giả vờ có ý tứ sâu xa mở miệng, "Nghe cô nói như vậy, tôi phân tích có hai khả năng."
"Hai khả năng "
Thời Tiểu Niệm đi tới trước cây dương cầm ngồi xuống, có chút sốt sắng hỏi.
"Thứ nhất, nữ nhân này rất giỏi che dấu, trình độ đã đến max level, cô ta sẽ vô tình hay cố ý xâm nhập vào cuộc sống của các người." Hạ biên tập vừa nói, vừa nhai táo sụp soạp.
"Sẽ không? Bởi vì cô ta xuất thân từ tầng lớp quý tộc, lại nghiên cứu tâm lý nhiều năm liền, sao có thể thực sự cố ý để tới gần chúng tôi" Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại di động, một tay chống trên mặt cây dương cầm, hơi nghi hoặc một chút nói.
Không phải giới quý tộc đều rất chú trọng tới hình tượng bản thân sao
Ví như Cung phu nhân, là một người cao quý, cao cao tại thượng, xem thường dùng những thủ đoạn bẩn thỉu mà vượt quá giới hạn của bản thân.
"Được vậy thì tốt, vậy chỉ còn khả năng thứ hai."
"Là cái gì"
Thời Tiểu Niệm không khỏi ngồi thẳng dậy.
"Thứ hai, người phụ nữ này thực sự là người hiền lành thân thiện, là do trong lòng cô cứ để ý tới đối tượng thông gia của Cung tiên sinh, cho nên có sự phòng bị với cô ta." Hạ biên tập cắn quả táo mơ hồ nói.
"…"
Được rồi, hỏi mà như không hỏi.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng ngồi ở trước cây đàn dương cầm, cắn cắn môi, thực sự là do cô suy nghĩ quá nhiều đi.
Hạ biên tập nuốt miếng táo xuống tiếp tục nói, "Tôi giúp cô phân tích một chút, ngoại trừ lúc xuống núi và ở trong phòng bếp Mona có nhiều cử chỉ gần gũi với Cung tiên sinh ra, thì cũng chưa có hành động nào đặc biệt khác đúng không; trái lại, cô ta còn vì cô mà té bị thương ở chân, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn đến cô, mà còn rất hợp với cô, rất gần gũi với cô."
"Ừ."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt đáp một tiếng.
"Có điều giống như Cung tiên sinh đã nói vậy, cô ta quấn lấy cô, với Cung tiên sinh thì chỉ như tình cảm anh em, vì vậy nên cô cảm thấy thân cận" Hạ biên tập tưởng tượng miên man, "Cô thử nghĩ xem, nếu cô ta nhằm vào Cung tiên sinh, làm sao có khả năng đối tốt với cô được như vậy chứ"
"Làm thế nào mà cô nói đỡ cho Cung Âu vậy, tôi xác định Mona không phải là người đồng tính luyến ái. Ai, quên đi, không nói nữa, để tôi tự điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân đi, có khả năng là do tôi quá nhạy cảm đi."
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, sau đó muốn cúp điện thoại, Hạ biên tập lo lắng hô to ở đầu dây bên kia, "Nhớ hôm nay có buổi ký tặng các fan nhá, ký tặng đó, đừng quên"
Thân phận của Thời Tiểu Niệm là là họa sỹ truyện tranh chuyên nghiệp đã được làm rõ, sau khi công khai với Cung Âu, hình tượng của cô ngày càng tốt.
Vốn bộ truyện “ Tống giám đốc là người hoang tưởng” rất được yêu thích, sau khi công khai thì lượng tiêu thụ của bộ truyện càng tăng gấp bội, giúp cho lợi nhuận mà CEO Hạ Vũ thu về được không ít.
Vì thế nên mở buổi ký tặng fan.
"Biết rồi."
Thời Tiểu Niệm trả lời, sau đó cúp điện thoại, ngồi một mình ở trước đàn dương cầm.
Nói chuyện với Hạ vũ lâu như vậy, hầu hết thành chuyện vỗ nghĩa, nhưng Hạ biên tập nói một câu nói rất có đạo lý: nếu cô ta nhằm vào Cung tiên sinh, làm sao có khả năng đối tốt với cô được như vậy chứ
Đại tiểu thư quý tộc cũng không thể làm những chuyện như vậy được.
Nếu đó đó là sự thực, thì là do cô đã quá đa nghi rồi.
"Đau đầu quá"
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ đầu của mình, cô chán ghét suy nghĩ lung tung như vậy của mình, nhất định là bởi vì mang thai, mới có thể suy nghĩ nhiều như vậy.
"Thời tiểu thư."
Âm thanh của Phong Đức ở bên ngoài vang lên.
"Mời vào."
Thời Tiểu Niệm từ trước cây đàn dương cầm đứng lên, trả lời một tiếng, Phong Đức từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một bình thủy tinh trong suốt hình xoắn ốc, dưới đáy bình được phủ một lớp đất sét màu đỏ, đổ nước vào, khiến cho màu nước được phản chiếu ánh đỏ lung linh.
Một đóa hoa màu trắng được cắm trong bình.
Là Ô mai.
"Thời tiểu thư, cái này đặt ở đâu" Phong Đức nho nhã lễ độ hỏi.
"Đưa cho tôi."
Âm thanh của Thời Tiểu Niệm thấp xuống, tiếp nhận bình hoa từ trong tay ông, tay cầm ở bộ phận hình xoắn ốc, tầm mắt rơi vào đóa hoa màu trắng, đây là đóa hoa mà Mona đã liều mạng để chúc phúc, cầu phúc cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh một chút, sau đó đem bình đặt trên mặt tủ, nhìn đóa hoa này, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa.
Thời Tiểu Niệm ơi là Thời Tiểu Niệm, mày không thể tiếp tục như vậy được.
Người ta liều mạng lấy cho mày một cành hoa, mày đã không cám ơn người ta, còn hoài nghi lòng tốt của người ta.
Mày đang bị ảo tưởng sao
"Phù"
Sau khi Thời Tiểu Niệm hít sâu một hơi, lập tức đi ra bên ngoài.
"Thời tiểu thư, liên quan đến quần áo tham dự buổi ký tặng hôm này" Phong Đức còn chưahỏi xong đã thấy Thời Tiểu Niệm nhanh chân rời đi.
Thời Tiểu Niệm nhnj xuống cảm giác khó chịu khi nôn nghén, tự mình xuống bếp làm một bữa sáng phong phú, sau đó đặt vào bàn ăn, bưng đến căn phòng của Mona.
Cửa phòng đóng chặt.
Thời Tiểu Niệm đưa tay gõ gõ cưa, "Cốc cốc."
"Mời vào."
Âm thanh của Mona truyền đến, âm thanh của cô ta dụi dàng dễ nghe, khiến người nghe như được tắm trong làn gió xuân ấm áp.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa đi vào, thấy Mona mặc váy ngồi trên xe lăn, chân bị thương nhấc lên cao, hai tay đang nâng lên hạ xuống, làm một số động tác vận động.
"Sao mà phải ngồi trên xe lăn"
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía cô ta, bưng khay đồ ăn đi vào.
"Nha, Phong quản gia nói vết thương của tôi tương đối sâu, vẫn nên ít đi lại thôi, tối hôm qua tôi cử động hơi nhiều, nên vết thương lại sâu thêm một chút." Mona có chút thản nhiên nói, nhún vai một cái, đôi mắt màu lam đẹp đẽ nhìn về phía khay đồ ăn mà Thời Tiểu Niệm mang tới, "Sao cô lại tự mình mang bữa sáng cho tôi, phải cẩn thận bảo bảo chứ."
"Đây là tôi tự mình làm, không biết có hợp khẩu vị của cô hay không." Thời Tiểu Niệm bưng khay đồ ăn nói, đôi mắt mang theo lòng biết ơn, "Là tấm lòng của tôi, cám ơn cô đã hái cành Ô Mai cho tôi."
"Cô tự mình làm"
Mona ngồi trên xe lăn, thán phục dùng hai tay che miệng, "Trời ạ, Tiểu Niệm, cảm tạ, tôi yêu cô đi quá mất"
Mona như một đứa bé gặp được đồ ăn ngon, hạnh phúc không lời nào có thể miêu tả được.
Thời Tiểu Niệm nhìn chung quanh một chút, mỉm cười nói, "Nơi này khó dùng đồ ăn, đi ra phòng ăn bên ngoài đi, tôi đẩy xe giúp cô."
Hai người ngồi vào trong phòng ăn, Mona cắn một miếng lớn, liên tục ca ngợi Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, đồ ăn cô làm ngon thật."
"Cô thích là tốt rồi."
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
Người hầu bưng món ăn dinh dưỡng mà đầu bếp thiết kế riêng cho phụ nữ có thai lên, đặt trước mặt thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy cái nĩa xiên một miếng đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Mona.
Hai người phụ nữ nói chuyện rất vui vẻ.
Mona dáng dấp như hận vì gặp cô quá muộn, phàn nàn với cô về những chuyện ở Anh quốc.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười lắng nghe.
"Ầm"
Bỗng nhiên một vật nặng bị dùng sức mà đặt ở trên bàn.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cung Âu đứng đó, đem bình hoa cắm cảnh Ô Mai dùng sức mà đặt ở trên bàn ăn, trên người đã thay bộ âu phục thẳng thớm, trên vẻ mặt đẹp trai anh tuấn viết rõ hai chữ không thích, "Ai đem cái chai này đặt ở trong phòng "
"Là em, làm sao vậy"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
"Là em đặt" Cung Âu nhìn cô, con ngươi đen sâu thẳm, tùy tiện nói, "Không có gì, Phong Đức, mang cái này đi, tùy tiện để vào đâu đó đi."
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức tiến về phía trước cầm bình hoa đi.
"Tại sao không thể đặt trong phòng ngủ" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
Được rồi, hắn là người hoang tưởng, thì ra đồ đạc trong căn phòng kia phải được sắp xếp chuẩn, không được có bất cứ thứ gì khác được đặt vào.
Thời Tiểu Niệm dời tầm mắt có chút áy náy nhìn về phía Mona.
"Không có gì, người hoang tưởng sẽ có một ít hành động như vậy, chờ chữa khỏi là tốt rồi." Mona hiển nhiên rõ ràng ý của cô, hào phóng mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình .
Cung Âu không thèm liếc nhìn Mona, lập tức ngồi vào bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ôm lấy cô, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, "Bữa sáng của anh đâu"
"Người hầu sắp mang tới rồi."
Thời Tiểu Niệm nhìn một chút bộ quần áo đắt tiền trên người Cung Âu, hỏi, "Anh thật sự muốn đến buổi ký tặng cùng em à, em sợ anh có mặt ở đó sẽ gây rối loạn."
"Có gì đáng sợ chứ, em nghĩ vệ sỹ ăn không ngồi rồi à "
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm chặt tay cô, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nhìn ký mặt của cô.
"Làm sao vậy, trên mặt em có dính cái gì à"
Thời Tiểu Niệm bị nhìn chăm chú không dễ chịu, đưa tay sờ mò mặt của mình.
"Không phải, tý nữa lúc em tham dự buổi lễ ký tặng anh phải ngồi sau hậu trường, chắc phải mất hai tiếng anh không được nhìn thấy em nên giờ anh muốn nhìn nhiều hơn một chút" Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
"Có hai tiếng mà thôi, vốn là bốn tiếng, đã bị anh cặt còn hai tiếng còn gì."
"Nếu không, cắt thành một tiếng đi"
"Nào có buổi ký tặng chỉ tổ chức trong vòng một giờ." Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười, ngẩng mặt lên chạm môi vào môi mỏng của hắn một cái, "Được rồi, có hai tiếng mà thôi, trôi qua nhanh thôi."
"Ai lại làm như vậy, hôn mà như không hôn vậy" Cung Âu làu bàu, đầu ngón tay sờ sờ môi, sau đó bất mãn mà ôm chầm Thời Tiểu Niệm gặm hai lần.