Từ sau khi gặp Thời Tiểu Niệm, hắn càng ngày càng trở nên biết sợ là gì.
Hắn sợ hắn đi vào, thấy Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm tay tay trong tay đi ra
Hắn sợ hơn là mình không cách nào đối mặt Thời Tiểu Niệm.
Hắn phải đối mặt với Thời Tiểu Niệm thế nào đây?
"Con gái tôi bị Cung gia các người nhốt suốt nửa năm, bởi vì tin tức cậu đính hôn mà dục hoả công tâm, sinh trước thời hạn, sau khi sinh thân thể rất tệ, lại suy nghĩ nhiều về con trai, lúc tình hình tồi tệ nhất nó đã sốt cao không ngừng, ngay cả đứng cũng không vững. Món nợ này tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng!"
""Nếu không phải Thiên Sơ mạo hiểm đi Anh quốc cứu con gái tôi ra, sợ rằng bây giờ nó đã bị Cung gia các người ép ra ma rồi.”
"..."
Lời mẹ Tịch còn vang vọng bên tai hắn.
Thảo nào lúc hắn ở Anh quốc, nghe được cái gì mà sinh trước thời hạn, thì ra là bởi vì hắn đính hôn mà dục hoả công tâm.
Hắn vì cô mà đính hôn với người phụ nữ khác, cô vì hắn mà sinh trước thời hạn.
Lúc cô thống khổ tuyệt vọng, là Mộ Thiên Sơ đã cứu cô ra.
Lúc thân thể cô yếu ớt, là Mộ Thiên Sơ ở bên cạnh cô.
Vậy hắn đã làm gì?
Không có.
Bây giờ suy nghĩ một chút, là một món cũng không có.
Hắn ban đầu không tiếp thụ nổi chuyện Tịch Ngọc, liền ép cô chia tay, hắn không tin cô, không tin đứa trẻ là của hắn, cho đến khi cô bị Cung gia nhốt hắn mới phát giác.
Hắn cho là mình cũng vì cô, nhưng kết quả thì sao, hắn đã khiến cô chịu bao nhiêu tổn thương?
Cô lại còn giấu, không nói chữ nào.
Hắn không chăm sóc cô một ngày, một ngày cũng không có.
Hắn vẫn còn ở trước mặt cô làm bộ hắn cái gì cũng không sai, hắn cái gì cũng là vì cô, cô chính là nên trở về bên cạnh hắn, cô chính là của hắn, cô nhất định cảm thấy hắn rất buồn cười đi.
Lại không có ai buồn cười hơn so với hắn.
Hắn bây giờ còn có tư cách gì đi chất vấn cô, có tư cách gì mặt đi gặp cô.
Cô hết thảy đều là hắn làm hại.
Cung Âu đến bây giờ mới hiểu được, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, nỗi hận trong lòng Thời Tiểu Niệm đối với hắn rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Cô là thật muốn ôm hắn cùng chết, bởi vì hắn phá hủy cô quá nhiều, quá nhiều.
Cung Âu ngồi trên ghế dài, từ từ cúi người, tựa như trên lưng bị vật nặng ngàn cân đè, hai tay ôm đầu.
"Cung Âu, mày rốt cuộc đã làm cái gì."
Nước mưa rửa sạch khuôn mặt anh tuấn của hắn, lướt qua môi mỏng của hắn, theo độ cong chảy xuống cằm hắn.
Trong mưa to chỉ có một mình hắn.
Cô độc như vậy.
Tịch mịch như vậy.
Vải xô trên tay hắn đã ướt đẫm, máu rỉ ra, hóa loãng chảy xuống.
Cung Âu đưa tay móc điện thoại ra từ trong túi, bật sáng màn hình, nhìn từng giọt nước rơi vào trên màn hình, hắn đưa tay lau đi.
Một thông báo hiện lên, là một tin tức giải trí——
--Thời Tiểu Niệm mới phát hành bộ manga { Ngọn tháp trên biển}, xem trước cho thỏa chí.--
Tiểu Niệm cũng lên tin tức.
Trong mưa, Cung Âu lau đi giọt nước trên màn hình điện thoại từng lần từng lần một, xem nội dung manga, trang thứ nhất bút pháp rất u tối.
Biển màu xám tro, đá ngầm màu đen, tháp màu trắng, khiến cho người ta không thấy được một chút hy vọng.
Trang thứ nhất, nữ nhân vật chính rơi vào trong đại dương màu xám tro, nhưng bắn không dậy nổi một chút nước, mặt biển gió êm sóng lặng, không nhìn ra nó có thể nuốt sống một người.
Phía trên có một hàng chữ, "Bạn đã từng rơi vào nước chưa? Giây phút sắp bị chết chìm, nhưng không có ai cứu, thậm chí, không có ai lắng nghe tiếng cầu cứu của bạn, cảm giác thế nào?"
Rơi vào trong nước cảm giác hít thở không thông.
Cung Âu nhìn chằm chằm manga trên màn hình điện thoại, nhìn nước mưa từng hạt từng hạt rơi xuống, hình ảnh mơ hồ.
Đêm nay mưa rất lớn.
Thời Tiểu Niệm ngồi một mình trên giường, tóc dài rũ xuống vai bên, đôi mắt trắng đen rõ ràng, rất trong suốt, trong suốt đến ảm đạm.
Cô nâng tay mình lên, ngón áp út giật giật.
Phía trên trơ trụi, không có gì cả, giống như là tới nay cũng không có bất kỳ vật gì tồn tại qua.
Không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm chợt nhớ tới khoảng thời gian sau khi cô thẳng thắn tâm ý với Cung Âu, khi đó, cô có thể tâm vô bàng vụ yêu Cung Âu, không để ý hết thảy, kiên định, dũng cảm.
Bây giờ nghĩ lại, quãng thời gian đó thật rất vui vẻ.
Dù là, giữa bọn họ luôn có vấn đề nhỏ, nhưng cũng không chùn bước.
Người, nhưng thật ra phải nhiều, kiêng kỵ càng nhiều.
Kiên cường, có lúc chẳng qua là giả tạo mà thôi.
Thời Tiểu Niệm nhìn ngón áp út của mình trống trơn như dã, khổ sở cười một tiếng.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt ở trên chăn vang lên.
Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ Cung Âu——
{Tiểu Niệm, anh biết lỗi rồi.}
"..."
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn một hàng chữ kia, ánh mắt đờ đẫn, nhìn đi nhìn lại cái số kia, cho đến khi xác nhận tin nhắn tới từ Cung Âu, nước mắt nhất thời không báo trước chảy xuống.
Hắn lại nhắn tin như vậy cho cô.
Giống như một đứa trẻ nhận sai.
Tại sao?
Tại sao đột nhiên nhận sai, hắn cho tới bây giờ chưa từng nhận mình sai.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, nước mắt chảy qua gò má, cô đưa tay mơn trớn mặt, nước mắt không cách nào dừng.
Không có nửa điểm buồn ngủ.
Thời Tiểu Niệm úp điện thoại xuống, vén chăn lên xuống giường, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cô không để cho mình nghĩ quá nhiều.
Trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng mọi thứ ngoài cửa sổ cô đều thấy rõ, mưa to, điên cuồng thử thách cả thế giới.
Tiểu khu Thiên chi cảng yên lặng trong mưa.
Cô mở cửa sổ ra, theo mưa to nhìn xuống, nhìn từng hạt mưa to rơi vào trong đài phun nước, bên cạnh đài phun nước tựa hồ có bóng người.
"..."
Thời Tiểu Niệm ở lầu 8, từ độ cao này nhìn xuống căn bản nhìn không rõ.
Cô run nhẹ lên một cái, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, khiến cô sợ hết hồn hết vía.
Sẽ không, không thể nào.
Thời Tiểu Niệm vọt tới trước giường, cầm điện thoại lên nhìn tin nhắn kia, hàm răng cắn chặc môi, sẽ không, không phải là hắn.
Nhưng nếu như là hắn thì sao ?
Vết thương trên trán hắn còn chưa lành.
Nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại mấy giây, Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, liền xoay người chạy ra ngoài, cô chạy ra khỏi nhà, cầm theo một chiếc ô vọt vào thang máy.
Chạy ra khỏi toà nhà C, Thời Tiểu Niệm vừa bật ô vừa nhìn ra bên ngoài.
Trước đài phun nước, một thân ảnh cao lớn đang ngồi trên ghế dài, người cúi xuống, chỉ ngồi như vậy ở trong mưa.
Thân ảnh kia không phải Cung Âu thì là ai.
Hắn còn muốn mạng hay không, xảy ra tai nạn xe cộ mới mấy ngày, lại ngồi ở chỗ này dầm mưa.
Gửi tin nhắn nói với cô, hắn biết lỗi rồi, sau đó dầm mưa giống như kẻ ngu. Đây là cái gì, tự trừng phạt mình sao?
"..."
Không biết tại sao, nhìn bóng người không nhúc nhích trong mưa đó, một điểm hận ý cuối cùng trong lòng Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu liền biến mất sạch sẽ.
Đồ ngốc.
Không ai xin lỗi như vậy, không ai nhận sai như vậy.
Cô đứng dưới ô, đang muốn đi về phía trước, một luồng ánh sáng bỗng chiếu lên trong mưa.
Một chiếc xe thể thao khá nhỏ dừng lại trước đài phun nước, cửa xe bị đẩy ra, Mona cố chấp giương ô màu vàng đi xuống xe, đi từng bước một tới trước mặt Cung Âu, che ô lên đều Cung Âu, một tay lau mặt Cung Âu, thay hắn vuốt đi nước mưa.
Thân mật như vậy, ấm áp như vậy.
Cung Âu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, người cúi xuống, trên tay có một chút xíu ánh sáng.
Hẳn là điện thoại di động.
Thấy vậy, Mona càng che cho Cung Âu nhiều hơn, nửa người cô ta rất nhanh liền ướt.
Chiếc ô màu vàng khiến cho bóng đêm trở nên ấm áp hơn.
Làm người ta không dám phá hư hình ảnh này.
Thời Tiểu Niệm cố chấp lui từng bước từng bước về phía sau, cho đến khi lui về phía sau một cây cột, gấp ô lại, hai tròng mắt đi bên kia nhìn lại.
Cách rất xa, Thời Tiểu Niệm nhìn Mona che ô nói gì đó.
Thân thể Cung Âu hơi giật giật.
Chỉ chốc lát sau, Phong Đức cùng mấy người hộ vệ cũng chạy tới, người người che ô đi xuống xe, Phong Đức cầm một chiếc áo choàng dài khoác lên lưng Cung Âu.
Hiện trường có chút hỗn loạn.
Tiếng mưa át đi tất cả âm thanh.
Không biết qua biết bao lâu, Thời Tiểu Niệm thấy Cung Âu được đám người Phong Đức đỡ dậy từ trên ghế dài, Cung Âu cúi đầu, trạng thái tựa hồ không tốt.
Bọn họ đi về phía bên này.
Thời Tiểu Niệm không khỏi rụt người vào trong, không nhìn tới bên kia nữa.
Tiếng bước chân dần dần đến gần cô, Thời Tiểu Niệm nghe được thanh âm của bọn họ truyền tới ——
"Thiếu gia, đầu ngài còn đau không? Vết thương trên đầu ngài mới được khâu mấy ngày, không thể dầm mưa, nếu không sau này sẽ để lại di chứng đau đầu."