Sắc mặt của La Kỳ và Từ Băng Tâm cũng không quá dễ nhìn.
Các khách mời xung quanh đó đều làm bộ rất chừng mực có tâm tình uống rượu ngắm phong cảnh, nhưng thực ra tất cả lại đang chú ý đến bên này.
"Cách nuôi dạy trẻ của Tịch tiểu thư chính là như vậy sao, còn để trẻ nhỏ bò trên đất, cô có biết mỗi ngày chúng ta tắm cho Holy bao nhiêu lần không" La Kỳ nói một cách lạnh lùng, trong lời nói đều là sự xem thường không hề che dấu.
"Chăm chút từng li từng tý nhu vậy chưa hẳn là cách tốt."
Từ Băng Tâm không phải là người thích mở miệng đả thương người, nhưng nghe những lời của La Kỳ nói cảm thấy không thích.
Vừa nghĩ tới La Kỳ đã từng giam cầm con gái của bà nửa năm thì bà lại càng thêm không thoải mái.
"Cung Âu cũng do chính ta nuôi lớn, hiện tại hắn là tổng giám đốc của N.E, vậy con trai con gái của bà thì sao" La Kỳ nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong giọng nói mang theo một vệt đối chọi gay gắt, "Con gái thì đừng nói, con trai của bà cũng là cái thể loại chẳng đáng được nhắc tới."
"Bà có ý gì"
Từ Băng Tâm nghe vậy có chút tức giận đứng lên, nhìn chằm chằm La Kỳ hỏi.
"Mẹ" Thời Tiểu Niệm lên tiếng, đi về phía Từ Băng Tâm, đưa tay kéo cánh tay của bà lại, nói rằng, "Mẹ, mẹ cứ ngồi đi, vũ hội sắp bắt đầu rồi."
Dưới ánh chiều tà, Từ Băng Tâm nhìn con gái mình một chút, rõ ràng cô bị làm khó dễ, lại không hề lên tiếng, cúi người xuống ngồi xuống.
La Kỳ nhàn nhạt nhìn hai người một chút, ánh mắt rơi vào trên người tiểu Quỳ đang ngồi trong xe đẩy trẻ con.
Nhìn thấy tiểu Quỳ, ánh mắt của La Kỳ nhu hòa hơn rất nhiều, đưa tay phải kéo xe đẩy trẻ con qua đi, thấy thế, Thời Tiểu Niệm lập tức đè xe đẩy trẻ con lại.
Động tác này hoàn toàn là theo bản năng, căn bản không thông qua suy nghĩ.
Đó là một loại tâm lý bảo hộ đã mang theo từ lúc sinh con ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía La Kỳ, La Kỳ cũng nhìn cô, trong đôi mắt mang theo mấy phần ý lạnh, hạ thấp giọng, "Làm sao, hiện tại ngay cả nhìn cháu gái của mình cũng không được sao"
"Đương nhiên có thể."
Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần, chậm rãi buông tay của mình ra.
La Kỳ còn không đến mức dở thủ đoạn ra trước mặt mọi người.
La Kỳ muốn kéo xe đẩy trẻ con qua, Từ Băng Tâm cách tiểu Quỳ rất gần lại kéo xe đẩy trẻ con trở lại, đưa tay ôm tiểu Quỳ từ trong xe ra, gương mặt từ ái, "Tiểu Quỳ có phải đói bụng rồi không"
"…"
Sắc mặt La Kỳ trở nên u lạnh, muốn đứng lên, Thời Tiểu Niệm đưa tay ra đặt lên hai vai của bà, hành động giống như thân mật nhưng lại âm thầm sử dụng lực để ép La Kỳ ngồi xuống.
Các tân khách xung quanh đều vô tình hay cố ý nhìn bọn họ.
"Cô muốn làm gì" La Kỳ bị đè ngồi ở trên ghế, trong mắt xẹt qua một vệt lúng túng.
Lá gan của Thời Tiểu Niệm thực sự là càng lúc càng lớn.
Thời Tiểu Niệm cúi người, mỉm cười đưa mặt tới gần lỗ tai của bà, có vẻ vô cùng thân mật hài hòa, ngoài miệng lại nói, "Nếu như hôm nay bà chân tâm đến sửa chữa cùng Cung Âu, tôi nghĩ hắn sẽ hài lòng, nhưng bà lại mang Mona đến đây, đã khiến cho hắn không cao hứng một lần, tôi sẽ không để cho hắn mất hứng lần thứ hai đâu."
Cô sẽ không để cho bất cứ người nào làm náo loạn vũ hội sinh nhật này.
"Cô đang ở đây để ám chỉ ta là người mẹ ác độc"
La Kỳ lạnh lùng hỏi.
"Cung Âu là người mà chúng ta đều muốn bảo vệ, phương thức bà dùng để cào xé trái tim của tôi nhiều như vậy, hà tất lại dùng vào hôm nay. Bà cũng đừng thăm dò tôi, thay vì làm như vậy, không bằng ngẫm lại biện pháp làm sao chữa bệnh cho Cung Âu đi." Thời Tiểu Niệm thấp giọng nói, tay không nặng không nhẹ đặt ở trên vai bà, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng.
Cải người La kỳ bị đè như thế, nhất thời có vẻ lúng túng.
Nhưng rất nhanh, La Kỳ liền khôi phục lại bình thường, phối hợp với cô cười đùa, chuyển mâu nhìn kỹ lấy cô mỉm cười, "Đã như vậy, thì bây giờ không cần thử nữa."
Nói xong, La Kỳ giấu gót chân ở dưới làn váy tàn nhẫn mà giẫm lên mu bàn chân của Thời Tiểu Niệm .
Gót nhọn đột nhiên đâm vào chân cô.
"…"
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm nhất thời trở nên trắng xám, suýt chút nữa đứng không vững ngã xuống.
Trong đình viện, các tân khách không có chú ý tới hành động giẫm gót chân đó, đều đứng ở xung quanh nói chuyện quên trời đất.
La Kỳ ngồi ở trên ghế, khiêu khích nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Phu nhân, tôi yêu Cung Âu, thậm chí còn yêu hơn chính bản thân mình."
Thời Tiểu Niệm cố nén cơn đau, từng chữ từng chữ từ trong môi nói ra, trên gương mặt trắng bệch lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ.
"…"
Thời Tiểu Niệm cúi người xuống, mặt cách La Kỳ rất gần.
La kỳ nhìn sự kiên nghị trong mắt của cô, nhìn môi cô bởi vì nhịn đau mà khẽ run, bỗng nhiên liền cảm thấy việc mình làm thật vô vị, thậm chí giống như ý tứ của câu nói ‘già mà không đứng đắn’.
Giống như trong chớp mắt này, tất cả phong độ trên người mình đều mất hết.
La kỳ chậm rãi đem chân của mình rút trở về, trên mặt lãnh đạm.
Chân của Thời Tiểu Niệm không còn bị giẫm nữa, cô trầm thấp thở một hơi, nhìn dáng vẻ Cung phu nhân và mẹ mình không còn náo loạn nữa, xoay người đang muốn đi, âm thanh hơi thấp của La Kỳ vang lên ở bên người cô, "Holy được ta an bài ở khách sạn, sau khi vũ hội kết thúc cô hãy kiếm cớ đến xem một chút, ngày mai ta sẽ đi."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía bà, trầm thấp nói, "Cảm tạ."
Đây chính là con trai của cô, nhưng bây giờ mỗi khi thấy một mặt cô đều phải nói cảm tạ.
"Đừng gọi Cung Âu, với tính cách của hắn, nếu biết Holy đến, nhất định sẽ đến cướp trắng trợn, đoạn tuyệt với Cung gia càng thêm quyết tuyệt. Đến lúc đó chồng ta sẽ giận tím mặt, liền không để ý tới bệnh của Cung Âu nữa." La Kỳ nói rằng, âm thanh đè thấp chỉ để cho mình Thời Tiểu Niệm nghe được.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, "Tôi biết, phu nhân."
Thời Tiểu Niệm rời đi từ bên người La Kỳ, mu bàn chân bị đạp, đau đến nỗi mỗi bước đi đều như đạp ở trên mũi đao vậy.
Cô cố nén, không cho người khác nhìn ra điều gì.
Khi cách đoàn người hơi hơi xa một chút, Thời Tiểu Niệm đau đến nỗi không thể cố lết đến cửa lớn, chỉ có thể tìm một nơi vắng vẻ gần đó để dừng lại, ngồi vào trên ghế dài, đưa tay kéo váy của mình lên.
Vừa kéo váy lên, Thời Tiểu Niệm đã nhìn thấy trên bàn chân đang đi giày màu trắng có máu tươi chảy ra.
Mu bàn chân xuất hiện một mảnh đỏ sẫm.
"Tịch tiểu thư, cô không sao chứ"
Một âm thanh xa lạ truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chàng trai tóc nâu trẻ tuổi đứng cách đó không xa, trên tay nâng một ly rượu đỏ, nho nhã lễ độ hỏi.
"Nha, tôi không sao."
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm hơi tái, vết thương trên mu bàn chân đau như là bị châm đâm, như là huyết nhục đang kêu gào.
Một cước này của La kỳ giẫm đến quá độc ác.
"Tịch tiểu thư, thất lễ."
Chàng trai trẻ tuổi đặt ly rượu qua một bên, liền đi tới trước mặt co ngồi xổm xuống, không nói lời gì nâng chân của cô lên lên, bỏ giày ra khỏi chân cô.
"Không cần." Thời Tiểu Niệm muốn ngăn cản mà không kịp, chàng trái nhìn vết thương trên mu bàn chân của cô không khỏi nhíu nhíu mày lại, "Bị thương rất nặng, đây là bị người nào giẫm phải à"
"Không có, không cẩn thận đá phải đồ vật. Cám ơn cậu đã quan tâm, tôi không sao."
Thời Tiểu Niệm nói xong liền muốn đem chân thu hồi lại, chàng trai nắm chặt chân của cô, một tay khác lấy ra một cái khăn mùi soa sạch sẽ từ trong túi, lau vết máu và tro bụi trên mu bàn chân của cô, cẩn thận lau sạch.
Đụng tới vết thương, Thời Tiểu Niệm đau đến thân thể run.
Gót giày của La kỳ vừa chắc chắn lại nhọn, giống như lưỡi dao sắc đâm vào trong chân của cô.
"Như vậy không được, bây giờ cần phải khử trùng rồi băng bó."
Chàng trai trẻ tuổi ngồi xổm ở trước mặt cô nói.
"Có đúng không, vậy tôi đi băng bó, cám ơn cậu."
Thời Tiểu Niệm thu hồi chân.
"Tịch tiểu thư, bây giờ cô không thể lộn xộn, tôi học chuyên ngành y ở trường, tương lai sẽ là bác sỹ, vì lẽ đó tốt nhất cô nên tin tưởng lời nói của tôi." Chàng trai đứng lên nhìn cô tự tin nói, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói, "Tôi đi vào hỏi hộp thuốc."
Nói xong, chàng trai nhiệt tình xoay người chạy đi, Thời Tiểu Niệm gọi hắn mà gọi không được.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn chân mình, đau đến nỗi khiến cô phải nhíu mày.
Cô giơ chân của mình lên, dùng khăn tay lau vết máu trên đó, có tiếng bước chân truyền đến, cô lập tức đi giày vào, ngước mắt nhìn tới.
Phong Đức đứng cách đó không xa, cô nàng nói, "Tịch tiểu thư, vũ hội chuẩn bị bắt đầu, điệu nhảy đầu tiên sẽ do cô và thiếu gia mở màn."
"Tốt, tôi biết rồi. Ông đi mời Cung Âu đi."
Vũ điệu mở màn.
Chân cô như thế này nhảy làm sao được.
Không thể nhảy cũng phải nhảy.
Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức đi, sau đó từ trên mặt đất từ từ đứng lên, đau khủng khiếp, cô thấp mâu nhìn mình, may là làn váy đủ dài, che hai chân của cô lại.
Không nhìn thấy được.
Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, cực lực nhịn đau đớn xuống, sau đó hướng về phía sảnh lớn của nhà chính bên kia.
Sắc trời dần dần tối lại, toàn bộ đèn bên trong đình viện to lớn đều đồng loạt sáng lên, những dây đèn nhấp nháy quấn quanh trên cây làm cho cây cối xung quanh giống như cây lửa vậy, hoa lệ loá mắt, những ngọn đèn được đặt dưới mặt đất như những vì sao đang lấp lánh tỏa sáng trên mặt đất, khiến cho buổi tối hôm ấy cực kỳ tươi đẹp.
Tất cả mọi người đang đợi vũ hội bắt đầu.
Thời Tiểu Niệm đi tới, như không có chuyện gì xảy ra mà hàn huyên cùng một số nữ khách mời, cầm ly rượu cùng người ta chạm cốc.
Cơn đau ở mu bàn chân dường như làm cho cô có chút không đứng thẳng được.
Cô có thể cảm giác như có máu đang từ trong giày chảy ra, nhưng vẫn cố làm như không có chuyện gì, sống sót qua cái vũ hội này là tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm tận lực không để cho mình có bất kỳ động tác kỳ lạ nào, cứ đứng ở nơi đó nói chuyện cùng khách mời như vậy.
"Tịch tiểu thư, thì ra cô đang ở nơi này."
Chàng trai tóc nâu trẻ tuổi từ trong đám người chui vào, nhiệt tình đi thẳng về phía Thời Tiểu Niệm, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô.
"Hiện tại tôi đã không sao rồi, cám ơn sự quan tâm của cậu."
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy hắn, lập tức nói trước khi hắn mở mồm.
Ánh đèn rơi vào trên mặt chàng trai kia, có sự phấn chấn, cũng có sự nhiệt tình.
"Không thể, nhất định phải kiểm tra, tôi đã đem hộp thuốc đến, đi thôi." Chàng trai nói.
"Thật sự không cần mà."
Thời Tiểu Niệm cảm giác toàn bộ ánh mắt chung quanh đều rơi vào trên người bọn họ, trong lúc nhất thời có chút không biết nên làm gì bây giờ.
Chàng trai trước mắt nhiệt tình quá mức.
"Chỉ một lát thôi, đến, cô đi theo tôi" chàng trai không cho phép cô chống cự, kéo tay cô đi, một cái tay khác giơ loạn qua đám người bên cạnh, "Các người tránh ra…"
Thời Tiểu Niệm đau đến mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả sức phản kháng cũng đều không có, tùy ý đểhắn lôi đi về phía trước, chân đau đến nỗi dường như bất cứ lúc nào cả người cũng có thể bị ngã xuống.