Cấp dưới dựng tai nghe, không nghe được tổng tài và vị hôn thê của tổng tài cãi vã, thất vọng.
Thật muốn có người trị tổng tài một chút a.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, đưa tay cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, uống canh cô mang đến cạn không ít, nhanh nhưng ưu nhã.
"Nếu không buổi chiều nghỉ ngơi một chút đi?"
Thời Tiểu Niệm đứng bên người hắn nói, không thích nhìn thấy trong mắt hắn phủ đầy tia máu.
"Không cần, em đến phòng làm việc của anh, một lát nữa anh sẽ tới."
Cung Âu lau môi mỏng, đôi tròng mắt đen nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Em ở đây bồi anh a." Thời Tiểu Niệm nói.
Ánh mắt Cung Âu đảo qua mấy người đàn ông, lạnh lùng nói, "Không cần! Anh sẽ tới!"
Ngữ khí của hắn rất nặng.
Thời Tiểu Niệm khổ sở cười một tiếng, gật đầu một cái, không có cố chấp, ở trước mặt Cung Âu, cô chưa từng một lần cố chấp thành công.
"Vậy em ra ngoài."
Thời Tiểu Niệm bưng mâm rời đi, một mình trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc.
Ánh mặt trời ấm áp.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thành phố phồn hoa, trên gương mặt lãnh đạm, không có biểu tình gì, lúc Cung Âu hoài nghi cô, ánh mắt sáng quắc, giống như đang nhìn một người phụ nữ hỏng.
Cô biết, đó không phải phát ra từ trong lòng hắn.
Nhưng trong lòng vẫn sẽ không thoải mái.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống trên sàn nhà, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, đau đớn chảy xuôi trong ngực hành hạ cô.
Cô nằm xuống trên sàn nhà, chậm rãi khép mắt lại.
Sẽ tốt.
Mọi chuyện rồi sẽ tốt.
Tất cả sẽ qua đi.
Thời Tiểu Niệm tự thôi miên mình, bỗng dưng, cô nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác ánh sáng trước biến mất, rơi vào trong bóng tối.
Trong lòng cô căng thẳng, lập tức mở mắt ra.
Lại thấy Cung Âu đang đứng ngược ánh sáng trước mắt cô, cô nằm trên đất, cơ hồ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy một thân hình cao lớn.
Cô ngồi dậy, Cung Âu cũng nhanh chóng ngồi xuống.
Hai động tác trong cùng một lúc.
Thời Tiểu Niệm thiếu chút nữa đụng vào mặt hắn, kinh ngạc nhìn hắn, Cung Âu ngồi trước mặt cô, hai cánh tay đặt trên đầu gối, đôi tròng mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, như hắc diệu thạch vậy, môi mỏng mím lại, khoé môi hơi hướng xuống.
Cô chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn, hai chân ngồi xếp bằng dưới đất.
"Anh chọc em tức giận sao?"
Cung Âu đột nhiên hỏi, giọng trầm thấp.
"Cái gì?"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
"Em mới vừa tức giận." Cung Âu nhìn cô chằm chằm, giống như muốn tìm ra chút gì đó trên mặt cô, "Bây giờ sao em không quát anh?"
Trước kia cô tức giận nhất định sẽ quát mắng hắn.
"Quát anh?" Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, "Cung Âu, anh cuồng ngược sao?"
Giọng điệu này của hắn rõ ràng là mong đợi cô mắng hắn.
"Anh nhớ trước kia em rất thích hét, từ lúc nào không mắng chửi người nữa vậy?" Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi, "Bắt đầu từ khi nào? Sao anh không nhớ gì cả?"
"..."
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm cứng lại.
Bắt đầu từ sau lễ đính hôn.
Từ khi phát hiện bệnh tình hắn nặng hơn.
Từ khi biết trong đầu hắn chỉ có cô.
"Tại sao em không hống mắng anh?" Cung Âu nói.
"Tại sao em phải mắng anh?"
"Bởi vì em tức giận."
"Anh rất để ý em tức giận sao?"
"Nói nhảm!"
Thời Tiểu Niệm cười nhẹ một tiếng, nhìn con ngươi đen như mực của hắn, nói, "Nếu không muốn em tức giận thì buổi chiều nghỉ ngơi một chút đi, cũng cho mọi người nghỉ ngơi một chút, vì bắt một tên nội gián, làm từ trên xuống dưới hoang mang, bất an cũng không tốt, không phải sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, nhìn cô chằm chằm lạnh lùng nói, "Tại sao hai ngày nay em liên tục nói giúp nhân viên N.E? Rốt cuộc em đang nói giúp ai, có phải tên đàn ông hôm qua nói chuyện với em ở phòng giải khát không?"
Tên đàn ông kia vừa nhìn là biết háo sẵ.
"Anh đừng đa nghi như vậy được không." Cô không có.
"Vậy tại sao em liên tục nói giúp bọn họ?" Cung Âu không vui hỏi, sắc mặt càng ngày càng kém.
"Bởi vì em sợ bọn họ oán trách anh." Thời Tiểu Niệm ngồi trước mặt hắn, ôn nhu nói, "Anh để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút đi, dù chỉ có nửa ngày, một ngày cũng được."
"Rốt cuộc em nói giúp ai?" Cung Âu vẫn lởn vởn trong vấn đề này.
"Em không có." Thời Tiểu Niệm cau mày lại, "Em yêu anh, em lo lắng cho anh."
"Anh không cần nghỉ ngơi, anh phải nhanh chóng tìm ra nội gián, đảm bảo N.E không bị hỗn loạn, sau đó anh sẽ đi cứu cha em!" Hắn không muốn lãng phí thời gian để nghỉ ngơi, cấp dưới càng không thể nghỉ ngơi.
Thời Tiểu Niệm cau mày, "Cung Âu..."
"Được rồi, không nói nữa, anh đi làm việc, em phơi nắng xong thì ngủ trưa đi!"
Cung Âu cắt đứt lời cô, từ dưới đất đứng lên đi tới bàn làm việc.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi tại chỗ, năm ngón tay chôn vào trong tóc, lại kết thúc trong không vui.
Hắn nghe lời cô nhất, có thể bởi vì có đàn ông khác nhìn cô mấy lần, cô liên tục nói giúp nhân viên, hắn ngay cả cô cũng không tự chủ được mà hoài nghi.
Cô không khuyên nổi.
Cái gì cũng không làm được.
Cô chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, nhìn hắn liều mạng làm việc, không cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi, cô ngả người về sau, nằm xuống sàn nhà.
...
Ý.
Trong bệnh viện, trên hành lang có không ít đàn ông mặc áo da đen, bác sĩ lông mày sẹo đứng ở cửa, lông mày có một vết sẹo đậm màu.
Bên trong cửa.
" Được, bây giờ mở mắt còn lại ra."
Một bác sĩ người Ý kiểm tra mắt cho Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ ngồi trước máy, trên người mặc áo sơ mi màu trắng, trên mặt khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan rõ ràng, tuấn tú.
"Ok."
Bác sĩ hướng hắn gật đầu một cái, "Mộ tiên sinh, chờ sau khi có kết quả kiểm tra tôi sẽ thông báo cho ngài."
" Ừ."
Mộ Thiên Sơ đứng lên, đôi mắt hẹp dài mê người, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn hai tay của mình, thật là càng ngày càng không nhìn rõ.
Hắn cầm âu phục bên cạnh lên khoác trên khuỷu tay, đi ra ngoài.
Mở cửa, bác sĩ lông mày sẹo hướng hắn cúi thấp đầu, "Mộ thiếu, người kia đợi ngài ở phòng nghỉ ngơi cuối cùng."
"Tôi biết rồi."
Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nói, nhấc chân lên đi về phía trước, "Thời Địch thế nào rồi?"
Thủ hạ hai bên rối rít cúi đầu về phía hắn.
Tịch Kế Thao xảy ra chuyện, bây giờ Tịch gia coi trọng Mộ Thiên Sơ, mọi người cũng cung kính hắn.
"Bây giờ phu nhân rất tín nhiệm Thời Địch tiểu thư, cộng thêm chuyện của Tịch Ngọc, phu nhân càng ngày càng không tin tưởng Cung Âu, đặt tất cả hy vọng lên người Mộ thiếu. Phu nhân đang từ từ đuổi người Cung Âu phái đến ra khỏi bên cạnh mình."
Bác sĩ lông mày sẹo nói, không thể không bội phục Mộ thiếu, sắp xếp mọi người lộn xộn, nhưng lúc xảy ra chuyện, lại có đất dụng võ.
Ví dụ như Thời Địch tiểu thư.
Vốn hắn cũng không biết Mộ thiếu đón Thời Địch tiểu thư về là có dụng ý gì, bây giờ mới biết thì ra là vì khống chế phu nhân, cộng thêm nghe ngóng một chút, ví dụ như đặt tờ báo kia trước mặt phu nhân.
"Tịch gia có ân với tôi, tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận, chỉ cần bác trai, bác gái nằm trong sự khống chế của tôi, tôi sẽ không quá tay với bọn họ." Mộ Thiên Sơ lạnh giọng nói, "Tôi cần thực quyền, mới có thể đứng ở thế bất bại."
"Dạ, Mộ thiếu." Bác sĩ lông mày sẹo gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, "Nhưng nếu như Đại tiểu thư không theo Cung Âu về nước, nói chuyện trước mặt phu nhân, tính tình phu nhân đơn thuần, sợ rằng sẽ còn trọng dụng Cung Âu đi, nói không chừng còn để Cung Âu phái người đến tiếp quản toàn bộ Tịch gia."
Cung Âu ở trong phòng làm việc của Mộ thiếu mấy giờ, hắn toát cả mồ hôi, rất sợ Cung Âu sẽ nhìn ra chút gì.
"Cô ấy sẽ theo về, bởi vì trong mắt cô ấy, Cung Âu cần cô ấy hơn so với bác gái."
Mộ Thiên Sơ cười lạnh một tiếng.
"Đây cũng là trong dự liệu của Mộ thiếu?" Bác sĩ lông mày sẹo ngạc nhiên, "Cái gì gọi là Cung Âu cần hơn Đại tiểu thư hơn phu nhân?"
Cặp mắt Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nhìn bác sĩ lông mày sẹo, đưa tay đẩy cửa phòng nghỉ ngơi cuối cùng, nói, "Cái này anh cứ hỏi vị Đại tiểu thư Lancaster."
Trong phòng nghỉ ngơi, ánh mặt trời chiếu cả căn phòng sáng ngời, ghế sa lon màu đen được làm bằng da thật, một cô gái trẻ tuổi cao gầy ngồi ở chỗ đó, trên tay cầm một ly rượu đỏ, hai chân nhỏ dài chụm lại dựa vào một bên, tư thái quyến rũ, mái tóc dài màu vàng đẹp đến chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp, mĩ lệ, nhất là đôi mắt màu nước biển lam có thể làm người ta nín thở.
Đó chính là tiểu thư gia tộc Lancaster: Mona.
Lần đầu tiên Mộ Thiên Sơ phát hiện bệnh mắt tái phát, vị Mona tiểu thư này tìm tới cửa, phối hợp ăn nhịp với Mộ Thiên Sơ.
Một người giỏi về mưu đồ bố trí.
Một người giỏi nghiên cứu tâm lí, lại biết chuyện riêng tư của Cung Âu.
Hai người đặt ra một cái bẫy, không phải việc khó gì.