Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 481: Cung Âu, anh ở đâu?



Editor: Yuhina

Cô ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy có không ít người mặc âu phục đen xách từng chiếc vali một đi vào, Mộ Thiên Sơ đứng trước nhà chính chỉ huy bọn họ.

Nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ mỉm cười đi về phía cô, ôn nhu đỡ Từ Băng Tâm, "Bá mẫu, con đã ở đầu bếp học được mấy món ăn, đi vào dùng cơm đi, xem có hợp khẩu vị của bá mẫu không."

"Con không cần tốn công như vậy đâu." Từ Băng Tâm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, vui mừng nói, "May là có Thiên Sơ con ở nơi này, bằng không mẹ con chúng ta không biết phải làm thế nào."

"Bá mẫu, ngài còn khách khí với con làm gì."

Mộ Thiên Sơ nói, ánh mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt thâm tình lưu luyến.

Thời Tiểu Niệm không có đáp lời của bọn họ, chỉ nhìn những người đang chuyển valy kia hỏi, "Bọn họ đang làm gì"

"Nha, là như thế này, anh quyết định chuyển tới nơi này bồi hai người một thời gian ngắn, kia đều là hành lý của anh, cùng với một số thứ quan trọng của Tịch gia." Mộ Thiên Sơ nói, tầm mắt vẫn dừng lại ở trên người cô.

Chuyển tới ở.

Trên mặt Thời Tiểu Niệm không có quá nhiều cảm xúc, lông mi run rẩy, nói rằng, "Không cần phiền toái như vậy, hiện tại chuyện của Tịch gia bận rộn như vậy, anh hà tất phải phân tâm tới chăm sóc mẹ con em, em quyết định cùng mẹ về nước một thời gian."

Có mấy lời, bây giờ cô còn chưa thể hoàn toàn nói toạc ra với Mộ Thiên Sơ, chưa thể đối mặt với những mâu thuận.

Hiện giờ tung tích của Cung Âu còn chưa rõ, không biết là có phải có quan hệ với Mộ Thiên Sơ không.

Còn nữa, trước hết cô cần đưa mẹ đến chỗ an toàn.

Bây giờ trong bụng của Mộ Thiên Sơ còn đang ẩn giấu bao nhiêu chủ ý, cô không chắc chắn.

"Về nước"

Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên.

"Tại sao" Từ Băng Tâm cũng không hiểu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Ta không muốn đi S thị, nơi này là nhà của ta."

Nhà.

Mẹ còn cho rằng nơi này là nhà, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều đã là người của Mộ Thiên Sơ, chỉ là bà còn chưa phát hiện thôi.

Mộ Thiên Sơ và Từ Băng Tâm đều nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm khẽ nói, "Mẹ, Cung Âu đang mất tích, tung tích còn chưa rõ, con còn muốn đi tìm anh ấy, nhưng nếu để một mình mẹ ở đây thì con sẽ không yên lòng, mẹ trở về cùng con đi."

Nghe vậy, ánh mắt của Mộ Thiên Sơ ảm đạm, quay mặt đi không nói gì.

"Đúng, thiếu chút nữa ta đã quên mất, Cung Âu bên kia cũng xảy ra chuyện không nhỏ, nhưng con trở về thì có tác dụng gì đâu, để người ta đi tìm thôi." Từ Băng Tâm không hy vọng Thời Tiểu Niệm lại trở về, "Nếu thiếu người, Thiên Sơ, con phái người qua đi."

Mộ Thiên Sơ đi đến bên cạnh bọn họ, gật gật đầu, "Tốt, bá mẫu, con sẽ an bài."

"Không cần." Thời Tiểu Niệm lập tức phản đối, "Mẹ, mẹ trở về cùng con đi, nếu mẹ ở nơi này, con sợ mẹ thấy vật nhớ người lại càng thương tâm."

"Này"

Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy trong đôi mắt vô hồn của cô mấy ngày nay giờ khắc này tràn đầy kiên trì, thấy trong ánh mắt của cô có chút gì đó không giống, Từ Băng Tâm cũng không nhẫn tâm từ chối, "Vậy thì thế này đi, ta dọn dẹp di vật của cha con một chút, có khả năng phải mất hai ba ngày, đến lúc đó chúng ta lại đi S thị."

Thấy mẹ đồng ý, Thời Tiểu Niệm liền vội vàng gật đầu, "Ừ, tốt."

Chỉ cần mẹ chịu rời khỏi nơi này cùng với cô, chuyện gì cũng dễ nói.

Mộ Thiên Sơ thật sâu liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, không nói gì, nụ cười có chút gượng ép cay đắng.

-----------------------------------------

Buổi tối, một mình Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà chính, mặt đất lạnh lẽo, cô ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, lúc này rất nhiều vì sao trên bầu trời, là một đêm lấp lánh ánh sao hiếm thấy.

Cô lẳng lặng mà nhìn.

Cung Âu, bây giờ anh đang ở đâu

Hiện tại cô đã biết rõ hắn mệt mỏi biết bao nhiêu, thời điểm hắn thay cô chống tất cả mọi việc, cô cũng chưa từng có cảm giác khổ cực như bây giờ, nhưng hiện tại, hắn... không... thấy, cô liên cảm thấy mệt mỏi.

Thật sự rất mệt.

Nhìn cha hóa thành tro bụi mà về với biển.

Nghe những lời tâm tình buồn đến rơi lệ của mẹ.

Nhìn Mộ Thiên Sơ đã hoàn toàn trở nên thay đổi.

Khúm núm nhưng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô- Thời Địch.

Mỗi một người đều làm cho cô cảm thấy mệt mỏi và thống khổ, thì ra một khi đã mất đi dựa thì một đòn cô cũng không thể đỡ nổi như vậy, cô không biết bây giờ mình còn có thể dựa vào cái gì, cô cũng không biết đến lúc nào mình sẽ ngã xuống vì mệt,ỏi.

Hẳn là lúc hắn trở lại đi.

Chờ hắn trở về, cô lại có người có thể dựa vào, khi đó, cô có thể yên tâm tâm ngã xuống, ngã vào trong ngực của hắn.

"Tiểu Niệm."

Một âm thanh vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Thanh âm kia rất ôn nhu, diụ dàng như gió xuân vậy, nhưng thân thể của Thời Tiểu Niệm  lại không nhịn được run lên, huyết dịch trong như chảy ngược lại.

"Làm sao vậy, rất lạnh sao"

Mộ Thiên Sơ đứng ở sau lưng cô nhìn dáng vẻ run rẩy của cô, đưa tay cởi áo khoác trên người mình khoác lên trên vai của cô.

Áo khoác vẫn còn hơi ấm, khí tức chỉ thuộc về hắn bao quanh cô.

Thời Tiểu Niệm cố nén sự kích động muốn cởi áo khoác ra, chuyển tầm mắt nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, "Không có chuyện gì, tại anh đột nhiên lên tiếng, làm em sợ hết hồn, trả lại áo khoác cho anh nè."

Nói xong, cô liền muốn cởi áo khoác.

"Em cứ mặc vào đi."

Mộ Thiên Sơ đè lại tay của cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh, hai chân thon dài tùy ý đặt ở dưới bậc thang.

"…"

Thân thể của Thời Tiểu Niệm trở nên cứng ngắc.

"Tay của em lạnh quá." Hắn nói.

Thời Tiểu Niệm lập tức giật tay của mình lại, động tác nhanh đến mức khiến cho hắn cười khổ, "Anh biết trong lòng em chỉ có Cung Âu, như thế nào, Em có thẻ tìm được?"

Hắn chủ động đề cập đến Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên bậc thang, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, trên người khoác áo khoác của hắn, rất lâu, cô khẽ nói, "Đã dùng tất cả các biện pháp để tìm, nhưng vẫn là như là mò kim đáy biển vậy, không có thu hoạch gì. Thiên Sơ, anh thử nói, hắn có thể ở đâu"

Cô vừa nói vừa nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ dừng ở cô, ánh mắt không có nửa điểm chột dạ, thong dong bình tĩnh nói, "Anh cũng không rõ, gần đây anh vẫn luôn bận xử lý chuyện của Tịch gia, nhưng anh sẽ phái người đi thăm dò."

"Anh nói xem, hắn có khả năng bị bắt cóc không"

Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi.

"Anh không biết."

Mộ Thiên Sơ lắc đầu.

"Nếu đã bắt cóc tại sao không thấy có thông tin đòi tiền chuộc đâu" Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói, đôi mắt trắng đen rõ ràng liên tục nhìn chằm chằm vào Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ ngồi ở bên cạnh cô, vẫn lắc đầu nói, "Anh không biết, có thể không phải là bắt cóc, có thể do Cung Âu cảm thấy không chịu nổi gánh nặng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa một thời gian, nói không chừng có thể hắn đã trở lại rồi."

"Mới đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại em không chắc chắn."

Thời Tiểu Niệm nói.

"Cái gì"

Mộ Thiên Sơ hạ tầm mắt dừng ở khuôn mặt đang được ánh đèn chiếu vào kia, và lọn tóc che đi một bên gò má của cô, càng làm cho mặt của cô có vẻ nhỏ đi, hắn đưa tay ra vén những lọn tóc kia lên.

Thời Tiểu Niệm không phản ứng, tùy ý để hắn làm như thế, ngoài miệng nói, "Bởi vì tin tức cha em qua đời đã được đưa lên báo."

"Cho nên"

"Nếu như Cung Âu tự mình rời đi, sau khi hắn đọc thấy tin tức đó sẽ biết hiện tại em sống không được tốt, biết em rất cần hắn, vậy hắn nhất định sẽ chạy tới trước mặt của em, nhưng hắn không..." Thời Tiểu Niệm nói.

Nếu như Cung Âu tự mình rời đi, vào lúc này hắn đã sớm về rồi.

"Cũng bởi vì tình hình tiến thoái lưỡng nan của N.E hiện nay, tự mình hắn còn lo không xong."

"Cho dù hắn không tự lo được cho mình thì cũng sẽ bận tâm đến em."

"…"

Mộ Thiên Sơ trầm mặc, thật sâu nhìn cô, một lát sau cay đắng nở nụ cười, "Cũng thật là tình sâu nghĩa nặng."

"Vì lẽ đó, hắn không phải là bỏ nhà đi, cũng không phải là bị bắt cóc." Thời Tiểu Niệm nhìn vào đôi mắt của Mộ Thiên Sơ nói, "Em hoài nghi, hắn đã bị kẻ thù của mình bắt được, dằn vặt làm nhục, hoặc là đã bị sát hại."

Cô liên tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn.

Cơ thể của Mộ Thiên Sơ hơi nghiêng về phía trước, lộ ra gò má đẹp trai, biểu hiện so với trong tưởng tượng của cô còn muốn bình tĩnh hơn.

Bình tĩnh đến nỗi làm cho người khác nghi ngờ.

Một lúc lâu, hắn nhìn về phía cô, ôn hòa nhã nhặn nói, "Có khả năng này, nếu là như vậy, em chuẩn bị làm thế nào"

"Nếu như người kia thật sự dám hại Cung Âu, thì cho dù thành quỷ em cũng sẽ không buông tha hắn"

Thời Tiểu Niệm nhấn mạnh từng câu từng chữ một, trong giọng nói tràn đầy cừu hận.

Mộ Thiên Sơ nhìn thấy được sự thù hận ở trong mắt của cô, hắn bình tĩnh mà nhìn kỹ lấy cô, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, "Tiểu Niệm, em đừng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, chẳng giống em chút nào."

Không giống cô

Vậy hắn thì sao

Hắn còn là hắn sao.

Thời Tiểu Niệm dừng ở hắn, khong nhìn ra được bất cứ đều gì trên mặt hắn, không biết là do hắn ngụy trang quá tốt, hay là hắn thật sự vô tội.

Cô cúi đầu không nhìn hắn nữa, chỉ là nhìn chằm chằm vào chân của mình.

Một cơn gió thổi tới, lạnh đến mức cô hơi co người lại.

Lạnh.

Thật là lạnh.

Cô lại nhớ tới câu nói sau cùng trước khi Cung Âu mất tích đã nói với cô, hắn nói hắn lạnh quá, cô muốn ôm hắn sưởi ấm cho hắn, nhưng lại không làm.

Một đôi bàn tay ấm áp lớn hướng về phía cô, một giây sau, Thời Tiểu Niệm đã bị Mộ Thiên Sơ ôm vào trong lồng ngực, hắn quấn chặt y phục trên người cô, vững vàng mà ôm lấy cô, "Bây giờ còn lạnh không"

"Thiên Sơ đừng như vậy." Thời Tiểu Niệm đẩy tay hắn ra, từ trên bậc thang đứng lên, "Anh đã có Thời Địch, em đã có Cung Âu."

Mộ Thiên Sơ vẫn là ngồi ở chỗ đó, trong lồng ngực lạnh lẽo trống rỗng.

Rất nhanh, hắn vô tình cười cười, đi theo cô, ôn nhu nói, "Tiểu Niệm, anh biết gần đây tâm tình của em không tốt, đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, trở về ngủ đi, em còn phải chăm sóc bá mẫu nữa."

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm gật đầu, xuay người đi vào trong nhà, đi ngang qua nhà bếp, tròng mắt của cô chuyển động, gọi Mộ Thiên Sơ đang muốn đi lại, " Thiên Sơ, canh anh hầm ngày hôm qua rất ngon."

Mộ Thiên Sơ đang muốn lên lầu, nghe vậy xoay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt kinh hỉ, "Em thích?"

Ánh đèn rơi vào trên mặt của hắn, khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm ôn nhu dịu dàng.

"Ừ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.