"Bởi vì phát hiện ra sợ sệt cũng vô dụng, bởi vì muốn đi bảo vệ người, vì thế nên không để ý tới sợ hãi nữa." Thời Tiểu Niệm đem điện thoại di động đặt ở trong tay Cung Quỳ, vừa nói vừa mặc áo tắm vào, buộc thắt lưng lại, "Đến, chúng ta đi ra ngoài, ta nấu cái gì cho con ăn."
"Tuyệt vời." Cung quỳ dán vào người Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, "Không biết Holy có tắm sạch hay không, con muốn tìm anh ấy chơi. Không biết anh ấy có còn sợ tối hay không "
"Holy sợ tối"
Thời Tiểu Niệm mở app đèn pin trên điện thoại di động ra, chiếu đèn soi sáng đường đi, hơi kinh ngạc nhìn về phía Cung Quỳ.
"Bởi vì con cảm giác hình như anh ấy đang hãi sợ ư." Cung Quỳ nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô tri nói.
Cảm ứng sao
Chỉ là tắm thôi sao phải sợ chứ, coi như là sợ bóng tối thì bên cạnh cũng có Cung Âu.
"Ta đi nhìn."
Thời Tiểu Niệm nói, còn chưa bước chân về phía trước thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, cô đưa đèn pin điện thoại di động chiếu qua, chỉ thấy Cung diệu mặc y phục lộ xộn đứng ở nơi đó, lộn xộn làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé còn đang cố duy trì trấn định, hô hấp rất nặng nề.
"Con tự mình mặc đồ sao? sao dad không giúp con." Thời Tiểu Niệm đi tới có chút bất đắc dĩ nói, đưa tay muốn giúp Cung Diệu mặc lại quần áo.
"Hắn trở nên rất kỳ quái."
Cung Diệu đột nhiên nói.
"Cái gì"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
Cung Diệu chỉ vào căn phòng u tối phía sau.
Cung Âu rất kỳ quái sao
Lúc này đám cận vệ chạy tới, hướng Thời Tiểu Niệm nói, "Thật xin lỗi, Tịch tiểu thư, mạch điện xảy ra chút vấn đề chúng tôi đang sửa chữa, một lát nữa sẽ có điện."
"Tốt. Phiền các người giúp tôi chăm sóc cặp song sinh."
Thời Tiểu Niệm không kịp nghĩ nhiều liền hướng về hướng phía mà Cung Diệu chỉ chạy đi, bóng tối bao trùm phòng tắm, đi vào, Thời Tiểu Niệm liền nghe thấy những tiếng hít thở nặng nề.
Cô dùng điện thoại chiếu qua, đôi mắt đột nhiên mở lớn.
Cung Âu ngồi ở trong bồn tắm, cả người núp ở một góc khuất, sắc mặt gần như là xanh mép, hai tay bám chặt vào thành bồn tắm, môi mỏng run rẩy, đôi con ngươi màu đen không có tiêu cự trừng mắt về phía trước.
"Cung Âu" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà đi tới, ngồi vào trên bậc thang, "Anh làm sao vậy"
"…"
Cung Âu không nói gì, cứ ngồi như vậy, hô hấp run rẩy theo.
"Cung Âu anh không sao chứ" Thời Tiểu Niệm lo âu nhìn hắn, ngón tay sát qua cánh tay của hắn, cảm thấy lạnh lẽo, cô không khỏi nhíu mày, "Đừng ngồi nữa, đứng lên."
Cô đưa tay kéo hắn lên, Cung Âu không nhúc nhích, cả người như là đã hóa đá.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, đưa tay xoa khuôn mặt căng thẳng của hắn, "Anh làm sao vậy, nước sắp nguội rồi, anh đứng lên đi, em giúp anh mặc quần áo có được hay không."
"Đừng đụng vào anh"
Cung Âu hất tay của cô ra, hô hấp càng ngày càng nặng nề, môi mỏng khẽ run.
"Em không động vào anh, em lấy quần áo cho anh."
Thời Tiểu Niệm đem điện thoại di động đặt ở bậc thang trên cùng, để tia sáng chiếu vào Cung Âu, cô dựa vào ánh sáng yếu ớt đi về phía kệ để quần áo, lấy áo tắm xuống.
Vừa quay đầu lại, Cung Âu vẫn ngồi ở trong bồn tắm không nhúc nhích.
Cô không khỏi nhíu mày, "Đi ra đi, Cung Âu."
Hắn làm sao vậy.
Không trách Cung Diệu cũng bị hù.
"…"
Cung Âu ngồi ở trong bồn tắm, con ngươi đen nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại một lúc lâu, rất lâu, lệ khí trong mắt hắn từ từ tiêu tan.
"Ầm."
Cung Âu đột nhiên từ trong nước đứng lên, nước văng tung tóe, thân hình cao to, vóc người hoàn mỹ, không hề có chút khuyết điểm nào có thể xoi mói, trong ánh sáng mờ nhạt, từng giọt nước từ trên người hắn chảy xuống, phác hoạ người đàn ông thành thục gợi cảm.
Thời Tiểu Niệm đứng phía dưới chăm chú nhìn hắn, không hề tránh mắt đi, vào lúc này cô chỉ còn cảm thấy lo lắng.
Cung Âu từ trên bậc thang đi xuống, đôi chân đạp ở trên thảm.
Thời Tiểu Niệm đem áo tắm khoát lên trên khuỷu tay, cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau khô người cho hắn, lưng của hắn lạnh đến mức đáng sợ, cô hoài nghi răng bồn nước này đã lạnh từ lâu.
"…"
Cung Âu thấp mâu yên lặng nhìn chằm chằm vào động tác của cô, thân thể cương cứng.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Thời Tiểu Niệm ném khăn mặt qua một bên, cầm áo tắm trong tay mặc vào cho hắn, Cung Âu vẫn được coi là phối hợp, tựa như thiếu gia tùy ý để cô phục vụ.
Cô thay hắn kéo ống tay áo thẳng lại, đi tới trước mặt hắn, buộc thắt lưng lại, tuy nhiên không kéo được thắt lưng ở một bên.
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, dùng sức mà kéo, thắt lưng thắt lại ở eo Cung Âu, hắn đột nhiên rùng mình, đưa tay đẩy Thời Tiểu Niệm ra, điên cuồng mà hét lên, "Thả tôi ra ngoài"
Thời Tiểu Niệm bị đẩy ngã trên mặt đất, không kịp để ý đến cơ thể đang đau, cô kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy lệ khí của Cung Âu, "Thả anh ra ngoài cái gì, thả anh ra ngoài?"
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, con ngươi đen yên lặng nhìn cô, ánh mắt hơi ngưng lại, như là đột nhiên tỉnh táo, hắn nhìn cô lui về sau một bước, quay người chạy ra ngoài.
"Cung Âu"
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, vội vã từ dưới đất bò dậy đuổi theo ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài là một vùng bóng tối, cô lao ra được một đoạn thì dừng lại, có âm thanh rất nhỏ vang lên ở sau lưng cô.
Nàng quay đầu lại, Cung Âu đang trốn ở trong góc, áo tắm trên người trở thành vệt trắng duy nhất trong bóng tối.
Thời Tiểu Niệm đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, "Anh không sao chứ"
"Bật đèn."
Cung Âu trầm thấp nói.
"Là cúp điện, có người đang sửa chữa lại rồi." Thời Tiểu Niệm ôn nhu nói, "Anh sợ tối à"
Cô nhớ từ trước đến nay hắn không sợ bóng tối, trước đây thời điểm cô sợ bóng tối, đều là hắn tới cứu cô.
"Bật đèn"
Cung Âu hoàn toàn không nghe cô nói cái gì, chỉ kích động bắt bật đèn.
Thời Tiểu Niệm đưa tay về phía hắn, còn chưa đụng tới hắn đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà đập vào, Thời Tiểu Niệm rụt tay về, tay vô cùng đau đớn.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, lo âu nhìn hắn, "Cung Âu, anh làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, nói cho em biết có được hay không"
"Đừng làm phiền tôi, đi bật đèn"
Cung Âu lại một lần nữa nói bật đèn, người càng thêm thu vào bên trong góc, hai đầu gối cong lên, đem mình co lại thành một đoàn.
Bỗng nhiên, ánh đèn nhấp nhấy mấy lần.
Thời Tiểu Niệm vui vẻ, cho rằng có điện, kết quả điện vẫn chưa có, ánh đèn vừa lóe lên lại vụt tắt một cái, lóe lên lại tắt một cái, cô nhìn về phía Cung Âu, phát hiện cảm xúc của Cung Âu lại càng thêm kích động.
Hắn ngước mắt nhìn ánh đèn lóe lên rồi lại tắt, đôi mắt đăm đăm, sắc mặt càng thêm khó coi, hô hấp nặng nề, môi mỏng run rẩy, năm ngón tay siết thật chặt.
"Thả ta ra ngoài, để ta đi, để ta đi"
Cung Âu bỗng nhiên kích động lên, cả người nhưng cuồng loạn, như là nổi cơn điên.
"Được, em để anh đi, để anh đi ra ngoài, đừng sợ, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nói theo lời của hắn, duỗi hai tay ra ôm hướng về phiá hắn, "Không sao rồi, Cung Âu, không ai có thể nhốt anh lại, anh là Cung Âu, Cung Âu không có gì là không làm được."
Thân thể của Cung Âu cứng như tảng đá vậy.
Nhưng hắn không đẩy cô ra, để cô ôm.
Ánh đèn lần thứ hai vụt tắt, hành lang lại rơi vào bóng tối.
"Em ở đây, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, ôm chặt lấy hắn.
Cung Âu từ từ thả lỏng thân thể.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, vì sao hắn lại biến thành như vậy, trước đây chuyện mà hắn sợ hãi nhất là tai nạn xe cộ, vậy bây giờ thì sao, hắn hoảng sợ cái gì, là bóng tối sao
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Đèn đột nhiên sáng ngời, nhưng duy trì không tới vài giây, ánh đèn lại bắt đầu nhấp nháy.
Mấy vệ sỹ này đang làm gì vậy, sửa chữa mạch điện mà sao lại sửa chữa thành như vậy.
"Bọn họ đang sửa chữa, một lát nữa sẽ có điện."
Thời Tiểu Niệm an ủi Cung Âu, bỗng nhiên Cung Âu từ giãy ra khỏi trong lòng cô.
Cô nhìn về phía hắn, dưới tia sáng lóe lên rồi lại tắt, đôi mắt của Cung Âu nhìn chằm chặp vào cô, ánh mắt âm lệ khủng bố ấy, Thời Tiểu Niệm chưa từng gặp.
Cô đột nhiên dâng lên cảm giác muốn chạy trốn, cánh tay vẫn chưa hoàn toàn buông ra, người đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà đẩy ngã trên mặt đất.
Cung Âu đặt cô ở dưới thân, hai tay thon dài nâng mặt của cô lên, con ngươi đen nhìn chằm chặp vào cô, "Cô là ai cô là ai"
"Em là Tịch Tiểu Niệm."
Thời Tiểu Niệm giẫy giụa muốn ngồi xuống.
"Cô không phải, cô gạt tôi"
Cung Âu trừng mắt cô hét lên.
Tay hắn làm đau mặt cô, tựa như trên mặt cô có một lớp sa, hắn muốn kéo lớp da ấy xuống.
"Cung Âu, đến cùng thì anh làm sao vậy, bình tĩnh một chút đi, không phải bây giờ anh đã trở nên rất bình tĩnh sao" Thời Tiểu Niệm nắm lấy tay của hắn, "Anh làm em bị thương rồi."
Ánh đèn không ngừng nhấp nháy, bầu không khí gần như quỷ dị.
Cung Âu đột nhiên hạ thấp thân thể xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, con ngươi đen nhìn chằm chặp vào cô, tựa như muốn quét xem khuôn mặt của cô có cái gì đó.
" Vì sao trên người cô lại có hương thơm của Thời Tiểu Niệm, ừ"
Cung Âu không thể tin hỏi.
Thời Tiểu Niệm, hắn gọi cô là Thời Tiểu Niệm sao, từ sau khi hắn trở lại sẽ không gọi cô là Thời Tiểu Niệm nữa.
Trái tim của Thời Tiểu Niệm nhảy lên, tuyệt vọng đấu tranh muốn ngồi dậy, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn bàng trước mắt, "Là anh đúng không? Em là Thời Tiểu Niệm, lúc nào cũng niệm niệm Thời Tiểu Niệm."
"…"
Cung Âu nhìn chằm chặp vào cô.
"Không phải bệnh của anh đã được trị hết rồi sao, tại sao anh còn có thể xuất hiện" Thời Tiểu Niệm càng ngày càng hỗn loạn, cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nâng khuôn mặt của hắn, "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết đi, van cầu anh nói cho em biết đi."
"Lúc nào cũng niệm niệm."
Hắn lặp lại lời của cô, ánh mắt có chút bừng tỉnh.
"Đúng vậy, em là Thời Tiểu Niệm, anh làm sao vậy, đến tột cùng thì anh đã gặp phải...." Thời Tiểu Niệm còn chưa nói hết đã bị Cung Âu ôm chặt vào trong lòng.
Cung Âu cúi đầu hôn lên môi cô, tàn nhẫn mà hôn xuống, cuồng nhiệt, hận không thể nuốt cô vào.
Thời Tiểu Niệm muốn nói chuyện, âm thanh đều bị nụ hôn bá đạo của hắn nuốt hết vào bên trong.
Cung Âu đẩy cô ngã trên đất, lại một lần nữa nghiêng người đè lên, cướp đi hô hấp và hương vị của cô, môi mỏng lạnh lẽo hôn cô thật sâu, ngón tay thon dài chu du ở trên khắp người cô.
"Anh nhớ em, Thời Tiểu Niệm."
Cung Âu dán vào môi cô bỗng nhiên nói ra, âm thanh nặng nề nhưng mang theo một chút khiêu gợi.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ run lên, đôi mắt cực kỳ chua xót, giọng mũi trở nên nghiêm trọng, "Em cũng vậy, Cung Âu."
"Anh muốn em."
Cung Âu bá đạo địa mở miệng, lại một lần nữa hôn lên môi cô, hôn dọc theo cằm của cô một đường đi xuống, chôn ở trong hõm cổ mang theo mùi hương của cô, lưu lại một lại một dấu hôn.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm, áo tắm bị hắn cởi ra, cô chậm rãi duỗi hai tay ra vòng lấy cổ hắn, "Không phải anh nói lạnh sao, để em ôm anh một cái, Cung Âu."
Lúc hắn rời đi đã đứng ở dưới tàng cây đang treo đền lồng, nói cho cô biết, hắn lạnh quá.
Thế nhưng thủy chung cô không nói cho hắn biết, để hắn chờ đợi; nói: cô sẽ đi ôm hắn, cô sẽ cho hắn ấm áp.