"Em ổn, đi thôi." Thời Tiểu Niệm bỏ cốc qua một bên, lau miệng nói.
Bên trong cô còn mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu băng vải thưa, vẫn sốt, sắc mặt khó coi, môi khô nứt, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trầm một cái, xoay người đi ra ngoài, "Đi thôi."
" Ừ." Thời Tiểu Niệm nhấc chân lên đi ra ngoài, Phong Đức không nhịn được gọi cô lại, "Tiểu Niệm."
Ông không ở trước mặt Cung Âu gọi cô là Tịch tiểu thư.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Phong Đức lấy khăn quàng cô trên mắc áo quàng cho cô, hiền hòa nhìn cô, nếp nhăn khóe mắt càng sâu, "Con luôn luôn sợ lạnh, mặc ấm một chút."
Cung Âu đứng ở cửa hờ hững nhìn bọn họ.
"Con biết rồi, cha nuôi."
Thời Tiểu Niệm cố gắng nặn ra nụ cười, không để Phong Đức lo lắng.
"Phải chú ý an toàn, mang thuốc theo." Phong Đức cùng Thời Tiểu Niệm sống nương tựa vào nhau bốn năm, ông không lo cho thiếu gia, chỉ lo cho cô, ông bỏ thuốc vào trong túi Thời Tiểu Niệm, cột chắc khăn quàng cho cô, "Viêm phổi có thể lớn có thể nhỏ, phải chú ý nhiều biết không? Ta đã chuẩn bị cho con mấy bình nước giữ nhiệt."
"Vâng." Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn bộ dáng lo lắng của Phong Đức nói, "Cha đừng lo lắng, con chỉ đi nộp tiền chuộc thôi mà."
Thời Tiểu Niệm ôm Phong Đức một cái, xoay người đi ra ngoài, đi theo sau lưng Cung Âu.
Phong Đức chuẩn bị một chiếc xe màu đen, đậu ở cửa sau bệnh viện, mở cốp sau ra, bên trong chứa đầy vali mật mã màu bạc.
"Kiểm tra lại một lần cuối cùng."
Cung Âu lạnh lùng nói.
Mấy người hộ vệ mở vali ra, bên trong tích đầy tiền mặt, đồ trang sức châu báu quý giá.
"Không có vấn đề gì, Cung tiên sinh."
Hộ vệ khóa vali mật mã lại.
"Lên xe." Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm mặt đầy vẻ có bệnh, Thời Tiểu Niệm gật đầu, mở cửa xe cạnh ghế lái ngồi vào.
Cung Âu ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, trên mặt đeo khẩu trang, nổ máy xe, một cước đạp cần ga đi ra ngoài, đi tới quảng trường Dung Hợp.
"Bọn chúng muốn giao tiền chuộc thế nào? Chúng ta để xe ở quảng trường Dung Hợp cho bọn chúng lái đi?"
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Tên bắt cóc lòng tham lớn như vậy, trên xe chất đầy vali nặng trịch, chở tiền chuộc không phải dễ.
"Quảng trường nhiều người, bọn chúng sẽ không làm loại chuyện đó."
Cung Âu nói, giọng trầm ổn, cực kỳ tỉnh táo.
"Cho nên anh không cho người đến quảng trường trước thời hạn." Thời Tiểu Niệm hiểu ý hắn, quảng trường nhiều người, tên bắt cóc sẽ không chọn lấy tiền chuộc ở nơi đó.
"Nếu như trước bố trí người, tên bắt cóc nhìn thấy, hai đứa bé sẽ gặp nguy hiểm."
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, tên bắt cóc nói tới quảng trường trước là muốn thử bọn họ, nhìn xem bọn họ có báo cảnh sát không, có gài người ở đó không.
"Khụ khụ khụ."
Thời Tiểu Niệm ho kịch liệt, ho đến ngực lạnh, vô cùng đau đớn, cô cố nhịn xuống, nhưng không nhịn được.
"Bình giữ nhiệt ở đằng sau, tự cầm."
Tròng mắt đen của Cung Âu âm trầm liếc cô một cái, mở miệng nói.
" Được."
Thời Tiểu Niệm đáp một tiếng, cũng không đi lấy cốc giữ ấm, bây giờ ý niệm uống một chút nước cô cũng không có, chỉ muốn cứu cặp sinh đôi.
Cung Âu lái xe đến quảng trường Dung Hợp là vào buổi trưa, trên quảng trường người người đi lại, náo nhiệt, bận rộn.
Hết thảy tỏ ra rất bình thường.
Cung Âu dừng xe trước bức tượng xinh xắn trên quảng trường, đó là một bức tượng thiên sứ, người đàn ông và người phụ nữ thâm tình, chân thành ôm nhau, sau lưng người đàn ông là một đôi cánh khổng lồ đang giương rộng, tựa như mang theo người phụ nữ mình yêu đến một đất nước ngọt ngào, đây là thắng cảnh tình nhân nổi danh ở S thị.
Không biết có phải quảng trường làm quảng cáo hay không, ở S thị lưu truyền một câu nói, không tới trước tượng thiên sứ, tình yêu không lâu dài được.
Sau khi Cung Âu dừng xe, tất cả gần như tĩnh lặng.
Hắn quan sát xung quanh, một gương mặt xa lạ lọt vào trong tầm mắt của hắn, Thời Tiểu Niệm hỏi, "Làm sao bây giờ?"
Dứt lời, điện thoại trên người Thời Tiểu Niệm vang lên.
Cô lập tức cầm lên, là một dãy số không biết, Cung Âu nhìn cô một cái, "Hands-free phone*."
(*Hands-free phone là "điện thoại rảnh tay". Bạn có thể điều khiển thực hiện cuộc gọi qua giọng nói chẳng hạn. Bạn có thể thấy hands-free phone được gắn trên các xe hơi, giúp người lái xe có thể chạy xe và nói chuyện qua điện thoại mà không cần ôm khư khư cái phone (Hehe, bạn xem phim nước ngoài chắc chắn sẽ thấy))
" Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, mở hands-free phone ra, thanh âm non nớt nhưng bình tĩnh của Cung Diệu truyền tới, "Rất tốt, các người đã đến quảng trường, bây giờ ta muốn kiểm chứng xem có phải Tịch Tiểu Niệm tự đến không."
"Holy, con không có sao chứ?"
Thời Tiểu Niệm nghe được giọng của con trai lập tức lo lắng hỏi.
Tên bắt cóc lại để cho đứa bé đọc yêu cầu, thật quá đáng.
Nghe được giọng cô, Cung Diệu dừng một chút, yên lặng mấy giây sau đó tiếp tục nói, "Tịch Tiểu Niệm, bây giờ ngươi lập tức đi đến trước bức tượng thiên sứ."
Xem ra tên bắt cóc không cho phép con trai nói chuyện với cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu một cái, nói, " Được, tôi lập tức đi, xen các người nhất định không được làm con tôi bị thương."
Nói xong Thời Tiểu Niệm tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ra đi xuống, một cơn gió thổi qua, ngực cô khó chịu đến lợi hại, lại bắt đầu ho liên tục.
Một cái tay ôm eo cô.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc chuyển mắt, Cung Âu ôm cô đi về phía bức tượng, "Đi."
Hắn cản gió cho cô.
Có hắn ôm, Thời Tiểu Niệm dễ chịu hơn nhiều, cô đi tới trước bức tượng thiên sứ, cặp mắt vô thần nhìn xung quanh, người đi qua cười hì hì nhìn về phía bọn họ, làm là những cặp đôi bình thường, không ai nhận ra Thời Tiểu Niệm.
Xung quanh phía xa đều là cửa hàng.
Rất nhiều công trình kiến trúc.
Không biết tên bắt cóc thông qua phương tiên gì theo dõi bọn họ.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm vào trong ngực, nắm tay, "Thế nào, có thể không?"
Rất nhanh, thanh âm của Cung Diệu vang lên bên tai bọn họ, "Có thể, chắc chắn chỉ có hai người các người?"
" Đúng, tôi mang theo một hộ vệ."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu bịt khẩu trang nói.
"Rất tốt, trên đường nhân dân có đậu một chiếc xe, chuyển tiền lên chiếc xe đó rồi lái đến vùng ngoại ô phía Tây." Cung Diệu ở đầu điện thoại bên kia nói.
"Cụ thể là chỗ nào?"
Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.
"Cô cứ đi đi, tới đâu tôi sẽ thông báo tiếp." Cung Diệu trả lời.
Thời Tiểu Niệm biết cú điện thoại này đã xong, cô vội vàng nắm chặt thời gian nói, "Holy, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ tới cứu các con, đừng sợ."
Cô còn chưa nói hết, điện thoại bên kia liền cúp.
"Đi thôi, đổi xe."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, hướng xe đi tới, cô yếu ớt đến lợi hại, cả người như nhũn ra, đi bộ cũng chậm.
Cung Âu ôm cô, đem cô đi mình trong ngực khu vực, cả người Thời Tiểu Niệm người hắn, đầu tựa vào vai hắn, hoàn toàn bị động đi theo hắn.
Thời Tiểu Niệm trợn tròn mắt nhìn về phía Cung Âu, hắn bịt khẩu trang không thấy được sắc mặt, cặp mắt đen nhánh thâm thúy, dưới ánh mắt trời lông mi nhuộm một tầng màu vàng.
Hắn cũng không thèm nhìn cô một cái, cô lại đột nhiên sinh ra cảm giác an tâm.
Có Cung Âu ở đây, thật tốt.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu đỡ ngồi vào trong xe, lúc đổi xe trên đường nhân dân, một mình Cung Âu xách vali nặng trịch
nặng nề rương mật mã đổi được tên bắt cóc giao phó trên xe.
Đó là một chiếc xe màu trắng, biển số xe là giả.
Thời Tiểu Niệm muốn giúp, tròng mắt đen của Cung Âu trầm trầm liếc về phía cô, "Em đứng xa một chút."
Cung Âu chuyển toàn bộ vali lên xe màu trắng, mở cửa xe ra, khom người tiến vào kiểm tra, ngồi xổm xuống kiểm tra đáy xe.
"Anh đang làm gì?"
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ hỏi.
Cung Âu đứng lên, dùng khăn giấy lau tay, tròng mắt đen nhìn về phía cô, "Sao em biết mục đích của tên bắt cóc là đòi tiền, hay là mượn máy móc giết người?"
"..."
Thời Tiểu Niệm ngây người, hắn là sợ xe có vấn đề, cô nhìn bụi trên tay hắn, "Vậy anh còn đi cùng em? Giá trị con người của anh so với em quý hơn nhiều."
Cô mà bị giết cũng sẽ không thay đổi cái gì, nếu hắn cũng ngã vào, vậy thay đổi quá nhiều, giống như bốn năm trước lúc hắn biến mất, cái gì cũng thay đổi, ảnh hưởng đến rất nhiều người.
"Giá trị con người của con gái anh cũng rất cao, giao cho em anh không yên tâm." Cung Âu lau sạch tay, tròng mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm cô, "Kiểm tra xong rồi, không thành vấn đề, lên xe."
" Được."
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn, ánh mắt ảm đạm, mở cửa xe cạnh ghế lái ngồi vào, thắt dây an toàn.
Cung Âu lái xe về phía ngoại ô.
Từ thành phố đi ra ngoại ô mất một đoạn đường rất dài, trên xe yên lặng, hai người một đường không lời.
Không biết có phải vì uống thuốc không, trong lòng Thời Tiểu Niệm rõ ràng khẩn trương, lại bắt đầu mệt rã rời, đầu càng ngày càng hôn mê, nước mắt không ngừng chảy ra, khiến cô không cách nào chống cự.
"Muốn ngủ thì ngủ, còn chưa tới ngoại ô."
Thanh âm của Cung Âu truyền tới.
"Em không ngủ."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, cầm bình giữ ấm lên, mở chốt, uống một hớp, nước ấm trượt xuống cổ họng của cô khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Cảm giác mơ màng trầm trầm thật khó chịu, đầu còn đau.
Thời Tiểu Niệm cảm giác mình giống như bị cái gì vây lại vậy, hít thở không thông, cổ họng ngứa ngáy, mí mắt chống đối cô muốn khép lại.
Cô biết còn yên lặng như vậy, cô nhất định sẽ ngủ.
"Tính cách Holy rất giống anh bây giờ." Thời Tiểu Niệm tựa vào chỗ ngồi khàn khàn nói.
" Ừ."
Cung Âu lái xe đáp một tiếng, hai tay thon dài cầm tay lái, vững vàng lái xe.
"Nó cũng rất lạnh lùng, già hơn tuổi, đối với người khác vừa lễ phép vừa xa cách, trước kia em cho rằng nó không gần gũi với em, giữa em và nó có sự ngăn cách. Nhưng hôm qua em phát hiện thật ra nó là một đứa trẻ trong nóng ngoài lạnh."
Thời Tiểu Niệm nói tới chỗ này, đôi môi tái nhợt câu lên một nụ cười.
"Phải không?"
Cung Âu lãnh đạm nói, chuyển mắt nhìn cô một cái, lái xe tiếp tục đi về trước.
Hai bên đều là cây cối trơ trụi.
"Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm dùng cách nói chuyện dời đi cơn mệt của mình, "Tính cách của tiểu Quỳ khác hẳn Holy, con bé hoạt bát, ngây thơ, hồn nhiên, thích gì làm đó, không thích cái gì cũng trực tiếp nói không thích, trong mắt con bé, thế giới này đặc biệt đẹp."
"Giống em vậy."
Cung Âu lãnh đạm tiếp lời cô.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, "Em không vui tươi như vậy, em vẫn luôn muốn giữ gìn thật tốt tính cách của tiểu Quỳ, bởi vì em cảm thấy rất tốt. Cô bé đáng yêu như vậy..."
Nói tới chỗ này, Thời Tiểu Niệm dừng một chút không nói được, ánh mắt càng ngày càng vô thần.