Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 564: Thời Tiểu Niệm cầu hôn trên cầu



Editor: shinoki

"Ai vì em?" Cung Âu chuyển mắt qua, lạnh lùng nói, "Bốn năm trước hắn hại anh thảm như vậy, đến bây giờ N.E vẫn chưa khôi phục rạng rỡ, anh không dạy dỗ hắn một chút, anh còn tính là đàn ông sao?"

"Em biết anh là vì em."

"Em ít..."

"Coi như em tự mình đa tình đi." Thời Tiểu Niệm cắt đứt lời hắn, ngón tay vạch qua ống tay áo của hắn cầm tay hắn, cầm thật chặt, giọng nói ôn nhu, "Dù sao em vẫn coi anh là vì em, dù sao, em không muốn tách ra với anh nữa, tất cả mọi chuyện em cũng không muốn xía vào, em chỉ cần cùng anh, cùng cặp sinh đôi ở chung một chỗ là đủ rồi."

"..."

Thân thể Cung Âu cứng lại mấy giây, hắn lạnh lùng nhìn cô, "Em muốn cứu Mộ Thiên Sơ từ trong tay anh nên mới nói những lời này?"

Nói gì mà yêu hắn, nói gì mà muốn hắn.

Rõ ràng cô không yêu tính cách hắn như vậy.

Trong giọng nói của hắn lộ ra vị chua chính hắn cũng không phát hiện được.

Thời Tiểu Niệm nắm tay hắn, đôi mắt thật sâu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Không tin cô sao?

Không tin cô vậy thì khó rồi, cô cũng không muốn bỏ qua bất kỳ một giây nào nữa, cũng không muốn lãng phí một giây nào vào những nghi vấn này nữa.

Suy nghĩ, Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn xung quanh, đây là một trấn nhỏ thanh tinh, đẹp đẽ, ít người qua lại, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống mặt sông, sóng gợn lăn tăn, không khí vô cùng mát mẻ.

Hoàn cảnh rất đặc biệt.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên người Cung Âu, nhuộm một tầng vàng nhạt lên mái tóc đen ngắn của hắn, nhìn hắn, trong lòng Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng to gan.

Mặc dù cô biết địa điểm này, thời gian này không thích hợp.

Cô nắm tay Cung Âu, chợt quỳ một chân xuống, Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn Cung Âu, cặp mắt trong suốt, sạch sẽ, lắng đọng, trầm tĩnh.

"Cung Âu, xin anh cưới em đi."

Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, "Em muốn lập tức kết hôn với anh, vĩnh viễn đều không cách xa nữa."

Giữa bọn họ sẽ còn một ít thất bại nhỏ, sẽ còn một ít tranh chấp, nhưng bọn họ sẽ không chia cách nữa.

Trong trấn nhỏ thanh u, trên cầu dài.

Một người phụ nữ cầu hôn một người đàn ông.

Bầu trời trong nháy mắt hạ thấp xuống.

Người đàn ông đứng ở nơi đó, thấp mắt nhìn cô chằm chằm, một giây sau, hắn dùng sức hất tay cô ra, người lui về phía sau mấy bước, trên mặt anh tuấn không có tỉnh táo, không có trấn định, chỉ có không thể tưởng tượng nổi.

Thời Tiểu Niệm quỳ một chân, quần áo trên người còn dính máu, đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt Cung Âu xuất hiện biểu tình như vậy, giống như gặp quỷ sống vậy.

Không đúng.

Hắn chính là thấy quỷ cũng không thất thố như vậy.

"Em, em..." Cung Âu đứng ở nơi đó trợn mắt nhìn cô, nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ.

"..."

Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn, trên mặt trắng nõn có mấy phần vô tội.

"Em, em, em." Cung Âu đưa tay sờ tay áo mình, trợn mắt nhìn cô nói, "Em đứng lên trước đã!"

"Anh không đồng ý, em không đứng lên."

Thời Tiểu Niệm quỳ ở nơi đó nói.

"Vậy em cứ quỳ đi!" Cung Âu hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, sờ tay áo xoay người rời đi, đi từng bước một xuống cầu.

"..."

Thời Tiểu Niệm bị phơi ở giữa cầu, hết ý kiến.

Hắn sao lại như vậy, cô là nữ, cô chủ động quỳ xuống cầu hôn, hắn còn đường chạy? Không phải đã nói thành thục sao? Không phải nói chững chạc sao? Sao còn chạy mất?

Là dáng vẻ gấp gáp này của cô hù doạ hắn?

Nhưng cô thật không muốn giống Thời Địch và Mộ Thiên Sơ, chờ đến thời điểm tất cả không thể vãn hồi mới hối hận.

Quên đi, từ từ đi.

Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, đang muốn đứng lên, bỗng thấy Cung Âu lại đi vòng vèo chạy trở lại, thật là chạy.

Sau khi hắn khỏi bệnh, ngay cả đi bộ cũng lộ ra chững chạc, ung dung, càng chưa từng chạy.

Thời Tiểu Niệm vội vàng quỳ, Cung Âu đi tới trước mặt cô, ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn ép tới gần cô, khuôn mặt tựa như sâu hơn vừa nãy.

"Em yêu anh thật lòng?" Cung Âu trợn mắt nhìn cô hỏi, giọng lạnh lùng.

"Đúng."

Thời Tiểu Niệm dùng sức gật đầu.

"Em thề." Cung Âu nói.

Cái này còn phải thề? Cô không đáng tin như vậy sao ?

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ giơ tay lên, nhìn hắn nói từng chữ từng chữ, "Em thề, em yêu Cung Âu, đời này cũng chỉ yêu một mình anh."

"Không đủ!" Cung Âu lạnh giọng nói, nhíu mày lại.

Có bà lão đi mua thức ăn về, đi qua cầu, không khỏi nhìn bọn họ, đầu nghiêng 90 độ, chậm rãi đi qua bọn họ.

Nghe Cung Âu nói, Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn cặp mắt đen nhánh của hắn, tiếp tục nói, "Em nói em yêu anh, chỉ vì em muốn nói, cũng không phải bởi vì người khác. Em nói mỗi một câu đều là lời thật, nếu như em nói láo, tùy ông trời trừng phạt em."

"..."

Cung Âu nhìn cô chằm chằm, giống như dò xét cái gì đó trên người cô, môi mỏng nhếch lên, tròng mắt đen chuyển động.

"Em thể hiện đầy đủ chưa?" Thời Tiểu Niệm hỏi, mỉm cười, "Vậy anh có thể cưới em không?"

"Em gấp như vậy sao?"

Cung Âu hừ lạnh một tiếng.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, "Cung Âu, em là một người phụ nữ thường, không có gì đặc biệt, em cũng sẽ tự tìm phiền não, em cũng sẽ do dự, nhưng em có một ưu điểm, chính là một khi nghĩ thông suốt, em sẽ rất cố chấp đi làm chuyện em muốn làm, sẽ không ngại ngùng."

Cô tự khen ngợi mình.

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, khinh thường hừ một tiếng, "Nói như vậy, bây giờ em đã thay lòng."

"Em..." Thời Tiểu Niệm cứng họng, đang muốn giải thích, đột nhiên cảm giác được dáng vẻ Cung Âu đặc biệt vui, cô đổi quỳ thành ngồi, đưa tay vuốt xuôi mặt hắn, "Trước là mình ăn giấm chua của mình, bây giờ lại phiền não có phải em thay lòng hay không? Cung Âu, anh đây là nhàm chán hay là ngây thơ?"

"Anh nhàm chán? Anh ngây thơ?"

Cung Âu trừng cô, không vui đè thấp giọng nói.

"Anh không nhàm chán cũng không cần nói lời này, em dốt hơn anh nhiều như vậy, em cũng suy nghĩ được, sao anh còn không biết?" Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, thanh âm ôn nhu, giống như tiếng nước chảy êm tai dưới cầu.

Cung Âu ngồi trước mặt cô, tròng mắt đen trợn mắt nhìn cô, nói từng chữ, "Anh cảnh cáo em, anh đây là một loại bệnh tinh thần, dù là bệnh bình thường, cũng không thể đổi tới đổi lui, tốt hơn là tốt hơn, nếu không tốt là không tốt, nghe hiểu không?"

"Có ý gì?"

Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.

Cái gì tốt hơn là tốt, nếu không tốt là không tốt?

"Chính là... quên đi." Cung Âu có thể nhận ra vui vẻ trong mắt Thời Tiểu Niệm, hắn đứng lên, lạnh lùng nói, "Không phải muốn đi mua thức ăn sao?"

Hắn chịu mua thức ăn cùng cô?

Mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên, lập tức đứng lên, người thiếu chút nữa té xuống, Cung Âu rùng mình, lập tức đưa tay đỡ cô.

"Bị tê chân." Thời Tiểu Niệm cười nói.

"Chân bị tê còn cười?" Cung Âu nhìn cô, chân mày nhíu lại, tay lại không có buông cô ra.

"Bởi vì em nghĩ thông một chuyện, cả người cũng thả lỏng." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, sức nặng cả người ép lên người hắn, chờ cơn tê đi qua.

Con người, hận chính là hận, yêu chính là yêu, cần gì phải vật lộn giữa hận với không hận, yêu với không yêu, giống như Thời Địch nói, bỏ qua thời gian, hối hận cũng không kịp.

"Một người phụ nữ như em nghĩ thông suốt xong liền cầu hôn anh?"

Cung Âu lạnh lùng liếc cô một cái.

"Chỉ cần anh đồng ý kết hôn, em không thèm để ý những thứ kia, đi, đi mua thức ăn." Thời Tiểu Niệm kéo hắn rời đi, một chân còn tê, cô dứt khoát nhảy một chân đi một chân.

Ánh mắt Cung Âu thâm thúy dò xét mặt cô, vòng tới vòng lui trên mặt cô.

Hắn vốn cho rằng cô là vì Mộ Thiên Sơ mới nói với hắn những lời này, là cô cố ý đầu độc, nhưng bây giờ nhìn lại, trong mắt cô toàn ý cười, giống như không phải là giả.

"Em thật sự yêu anh?"

Cung Âu nghi ngờ hỏi.

"Sao anh không tin em, em yêu anh." Thời Tiểu Niệm đi bằng một chân.

Cung Âu đỡ tay, giọng trầm thấp, "Vậy đối với Cung Âu trước kia thì sao?"

"Em yêu hắn a, em mãi yêu hắn."

Thời Tiểu Niệm không có một chút do dự nói, nhảy đi về phía trước.

"A." Nghe vậy, lòng Cung Âu lập tức chìm xuống, châm chọc nói, "Cũng không nhìn lại mặt mũi của mình, còn mê gái."

"Mê gái?" Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn hắn, "Em như này gọi là mê gái?"

"Chính là mê gái."

Cung Âu lạnh lùng cho cô đáp án.

Không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm cảm giác dáng vẻ tranh cãi vô lý của hắn rất có cảm giác trước kia, cô ngẩn ra, sau đó lơ đễnh cười cười, "Vậy coi như là em mê gái đi, anh chính là biến thành một con heo em cũng yêu."

"Tịch Tiểu Niệm!"

"Chỉ cần đầu heo kia tên là Cung Âu, em liền yêu." Thời Tiểu Niệm nhìn hắn nói, trong mắt là nụ cười trong suốt.

Cả ngày hôm nay cô nói rất nhiều câu yêu, chính cô cũng sắp chán nói rồi.

"..."

Cung Âu biết lời này không đúng, hắn biết lời này của cô có ý nhục mạ, nhưng kỳ quái chính là, lòng hắn vừa mới chìm xuống lại bay lên.

Cô nhảy nhảy đi về phía trước, ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, không có vẻ mặt sinh bệnh lúc trước, tỏ ra rất có sức sống.

Tầm mắt của hắn rơi vào trên môi cô, cổ họng hắn trong nháy mắt có chút căng lên.

Hôm nay Thời Tiểu Niệm đặc biệt có thể đầu độc người khác.

...

Từ trong siêu thị đi ra, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu xách đầy đồ về, khuỷu tay Cung Âu bị cô móc lấy, hai người giống như cặp tình nhân bình thường đi trên đường.

"Cung Âu, em xin anh, đừng công kích Mộ Thiên Sơ nữa, bất kể là giọng nói hay là bạo lực, bây giờ hắn đủ khổ rồi." Thời Tiểu Niệm vẫn nhắc tới Mộ Thiên Sơ.

"Hắn khổ là đáng đời." Cung Âu lạnh lùng nhìn cô một cái, giọng chua chát.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, "Anh còn rất bận."

"Cái gì?"

"Anh vừa ăn giấm của mình, vừa phải ăn giấm của Mộ Thiên Sơ, còn phải quản hành động bây giờ của em có tính là mê gái hay không, anh không bận sao?" Thời Tiểu Niệm chế nhạo hắn.

"..."

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô một cái.

Rõ ràng lãnh khốc như vậy, Thời Tiểu Niệm lại nhìn thấu mấy phần mùi vị mê người.

Thời Tiểu Niệm nghĩ mình đúng là hết thuốc chữa, cô nhìn hắn nói, "Em và Mộ Thiên Sơ không có gì, em tin anh cũng hiểu em, trải qua nhiều chuyện như vậy, em không thể nào cùng hắn phát sinh cái gì nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.