Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 304



Chương 304: Rốt cuộc thì ai mới là con gái của nhà họ Mạc (1)

 

“Dì Triệu, lúc sáng Phó Thắng Nam rời
khỏi lúc mấy giờ vậy ạ?” Tôi mờ miệng, húp
cháo.

“Trời vừa sáng là đã đi rồi, còn đi rất
vội cơ. Dì Triệu mở miệng, ngừng lại một
chút, nhìn tôi nói: “Vài ngày trước tôi nghe
nói, hình như Mạc Hạnh Nguyên không
phải là con gái ruột của nhà họ Mạc, lúc
đầu sợ là đã nhận sai người rồi.”

Tôi sửng sốt, Phó Thắng Nam bởi vì
chuyện này mà phải đi ra ngoài sao?

Tôi không hỏi nhiều, vốn dĩ định quay
về thủ đô, phải sắp xếp dẫn theo Tuệ Minh
đi cùng, mấy ngày này sức khỏe của tôi

không được tốt, cho nên mới để John
chăm sóc cho con bé.

Chung cư Hương Uyển.

Lúc tôi đến nơi, Trần Húc Diệu đang
nấu cơm trong phòng bếp, John ôm Tuệ
Minh, thấy tôi đến, anh ta bĩu môi: “Chịu
cái người mẹ này luôn, tôi còn tưởng là chị
biến mất luôn rồi đấy.”

Tôi cảm thấy có chút có lỗi, mờ miệng
nói: “Tôi đi Mỹ một chuyến, tối qua mới về,
mấy ngày nay Tuệ Minh thế nào? Có
ngoan không?”

Anh ta gật đầu, thấy Tuệ Minh duỗi
tay muốn tôi ôm, liên giao con bé cho tôi
nói: “Nhóc con này sau khi uống thuốc dị
ứng xong liền không chịu uống sữa bột
nữa.”

Tôi ôm Tuệ Minh vào lòng, thật sự
cảm thấy con bé đã ốm đi rất nhiều, ngồi

giống ghế sô pha, tôi nhìn Trần Húc Diệu,

thây anh ta đang chăm chú nấu ăn.

Bất giác nhìn John nói: “Cậu định sẽ
quay lại thủ đô không?”

Cậu ấy nhướn mi: “Cậu phải quay về
thủ đô à?”

Tôi gật đầu: “Cố Nghĩa có sản phẩm
mới sắp ra mắt, hạng mục này vẫn luôn do
tớ phụ trách, tớ không quay lại không
được”

Cậu ấy nhìn Tuệ Minh, bất giác nói:
“Cậu định dẫn Tuệ Minh đến sống ở thủ đô
sao?”

“Ừm!”

Cậu ấy trầm mặc, ánh mắt bất giác
nhìn qua Trần Húc Diệu, mờ miệng nói:
“Cậu định quay về thủ đô không?”

Trần Húc Diệu dừng động tác đang
làm ð trên tay, quay đầu nhìn tôi: “Tinh Kỳ
và nhà họ Trần đều ở Giang Ninh, tôi đi thủ

đô, chỉ có thề đi công tác mà thôi.”

Dừng lại một chút, cậu ta nhìn tôi:
“Tập đoàn Cố Nghĩa bên kia, chị có thề từ
chức, quay về Giang Ninh, bây giờ tập
đoàn Phó Thiên ở Giang Ninh về cơ bản đã
trao quyền cho người ngoài nắm giữ, chị là
mợ chủ của nhà họ Phó, về quản lý tập
đoàn Phó Thiên cũng là điều đương nhiên.”

Tôi cắn môi, tiềm thức muốn từ chối,
cậu ta tiếp tục nói: “Dã tâm của Phó Thắng
Nam rất lớn, nhưng thành phố Giang Ninh
vừa là gốc rễ cũng là nền móng, so với việc
đưa Phó Thiên cho người ngoài quản lý, dù
sao cũng không bằng tự mình làm.”

Tôi trầm mặc một hồi, suy nghĩ nói:
“Lúc đầu tôi rời khỏi Phó Thiên là bởi vì sơ
suất, bây giờ nếu muốn quay lại thì ít nhất
phải có thành tích gì đó mới được, dự án AI
của Cố Nghĩa nằm trên người của tôi, bây
giờ tôi còn chưa nhìn thấy thành quả đã đi

rôi, thì có khác nào lý do ban đầu tôi rời
khỏi Phó Thiên đâu.”

“Cho nên, chị có dự định gì?”

“Đợi dự án AI có hiệu quả, ngoài ra, tôi
đã gặp Cố Diệc Hàn rồi.” Tuệ Minh dường
như đã đói rồi, duỗi tay cọ xát áo của tôi.

Con ngươi của Trần Húc Diệu trầm
xuống: “Con trai duy nhất của Cố Hằng
Dương, Cố Diệc Hàn?”

Tôi gật đầu.

John không hiểu: “Không phải anh ta
đã chết trong vụ tai nạn giao thông kia rồi
Sao, sao có thể…”

Tôi gật đầu: “Tôi gặp anh ta ở Mỹ, bây
giờ không biết như thế nào cho nên tôi
không chắc chắn, rốt cuộc thì lúc đó đã
xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, tôi đứng lên ôm lấy Tuệ
Minh đi vào phòng đút sữa cho con bé.

Tôi vôn định đón Tuệ Minh về chung
cư Sơn Thủy, nhưng .John thấy tôi lái xe
đến một mình, không yên tâm nên bảo tôi
ngày khác đi cùng với Phó Thắng Nam đến
đón.

Ra khỏi chung cư Hương Uyển, tôi
không còn chuyện gì làm, thấy sắc trời vẫn
còn sớm, nghĩ muốn đến khu nghĩa trang
một chuyến, đi thăm ông nội, bà ngoại và
Vũ Linh.

Đi được nửa được thì bị tắc đường,
may là không bị kẹt xe giữa đường cao tốc.

Bởi vì thời gian kẹt xe quá dài, không ít
tài xế xuống xe để xem xét tình hình.

Tài xế đã nhìn được tình hình rồi thì
quay lại, bất đắc dĩ nói: “Bọn thanh niên
bây giờ lái xe không cần thận gì hết, tông
nhau nghiêm trọng như thế, trong xe còn
có một người phụ nữ có thai còn sắp sinh

rồi, như này đúng thật là quá nguy hiểm”

“Thấy người đàn ông lái chiếc
Maybach kia tuổi mới hơn hai mươi, nhưng
khí chất vô cùng xuất sắc, nhìn không
giống mấy tên công tử ăn chơi trác táng,
sao lái xe lại không cần thận như thế, như
này chắc là hơn một tiếng rưỡi nữa cũng
không thề đi qua được chỗ này, còn tắc
đường lâu đây

Có người tài xế khác tiếp lời.

Tôi bất giác nhìn đồng hồ, nghĩa trang
cách chỗ này rất xa, đợi khi hết kẹt xe thì
cũng không kịp đến nữa rồi.

Tôi dứt khoát xuống xe, mắt nhìn về
chiếc xe gặp tai nạn phía trước, bất giác
nhướn mi, chiếc Maybach màu đen.

Biển số xe vô cùng chói mắt và quen
thuộc.

Lúc ý thức được đó là Phó Thắng
Nam, đại não của tôi nổ một tiếng thật lớn,

chân cũng mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuông.

“Cô gái nhỏ, cô có sao không? Cô sao
thế?” Một người tài xế taxi xuống thăm dò
tình hình ở bên cạnh đỡ lấy tôi đứng lên.

Có lẽ là đã học được một vài biện
pháp cấp cứu, ông ấy nhấn tay vào huyệt
nhân trung của tôi, thần kinh truyền đến
một sự đau đớn, tôi mới từ tỉnh lại.

Ngây ngốc nhìn người tài xế kia mờ
miệng nói: “Cảm ơn!”

“Không có gì!” Người tài xế kia đỡ tôi
dậy, mở miệng nói: “Có phải là bị hạ đường
huyết rồi không? Có cần tôi đưa cô đến
bệnh viện không?”

Tôi lắc đầu, hít vào một hơi, đứng ồn
định trên mặt đất, chậm rãi khôi phục lại
mới nhìn ông ấy nói: “Không cần ạ, cảm ơn
chú, con không sao!”

Bình tĩnh lại một lúc, tôi mới chậm rãi
bước vê phía trước.

Bởi vì đoạn đường bị tắc rất dài, xe
cứu hộ đi qua phải mất một lúc rất lâu, có
rất nhiều người ở xung quanh nơi xảy ra sự
cố.

Tôi chen vào đám người, người đàn
ông mặc một thân quần áo màu đen, sạch
sẽ không nhiễm bụi trần, lập tức lạnh mặt
che chờ cho người phụ nữ đang đứng ở
bên cạnh, tay cầm điện thoại, dường như
đang tìm nhân viên cứu hộ.

Trên đất vẫn còn vương rất nhiều máu,
là của người phụ nữ có thai kia, có người
học y đang xử lý vết thương cho, có người
tiến hành cấp cứu giúp người phụ nữ có
thai kia.

Ánh mắt rơi xuống cái bụng đã nhô
cao của người phụ nữ có thai, chạm vào
vũng máu chảy dưới thân của cô ấy, tôi

„như bị thiên lôi đánh trúng một phát.

Bụng nhò bất giác tr nên đau đớn,
trong tiềm thức tôi che bụng mình lại, nhịn
không được mà lùi về sau vài bước.

Phó Thắng Nam vốn đang định gọi
điện thoại có lẽ cũng đã nhìn thấy tôi, con
ngươi của anh trờ nên sâu thẳm, đi về phía
của tôi.

Mạc Hạnh Nguyên vốn luôn được anh
che chờ ở phía sau, sắc mặt trờ nên trắng
bệch thêm vài phần.

“Tại sao lại ở đây thế?”

Bụng nhỏ của tôi đau đớn vô cùng,
bất giác nhướn mi hỏi anh: “Đúng lúc lái xe
ngang qua đây, anh không sao chứ?”

Anh lắc đầu, thấy khuôn mặt trắng
bệch vì đau đớn của tôi, anh ôm ngang
người tôi lên, đè thấp giọng nói: “Xe đâu?”

“Ở phía sau”

Đặt tôi lên xe, bình tĩnh lại một chút tôi

mới thở nhẹ ra một hơi.

Anh nhướn mi nhìn tôi: “Sao đột nhiên
lại đau như thế?”

Tôi lắc đầu, hít vào một ngụm: “Có thể
là bởi vì nhìn thấy người phụ nữ có thai lúc
nãy, chắc là hậu di chứng của lần trước”

Ngừng lại một chút, tôi nhìn anh hỏi:
“Anh… Sao anh lại ð đây?”

Mạc Hạnh Nguyên đã đi qua đây theo,
mấy ngày không gặp, khuôn mặt của cô ta
lúc này vừa trắng bệch vừa thê lương, cả
người dường như cũng gầy đi mất một
vòng.

Khuôn mặt của Phó Thắng Nam điểm
tĩnh: “Đưa cô ấy đến bệnh viện, trên đường
thất thần nên đụng trúng người.”

Anh nói vô cùng qua loa nhẹ nhàng,
nhưng sợ là sự thật không hề đơn giản như
thế, Phó Thắng Nam trước giờ vẫn luôn lái

xe rất tôn trọng, không thể bởi vì thất thần
mà gây nên sự cố được.

Tôi bất giác nhìn qua Mạc Hạnh
Nguyên, thấy khuôn mặt của cô ta vẫn rất
trắng, mắt còn sưng húp đỏ ửng, hiển
nhiên là vừa mới khóc xong.

Nhìn thấy đôi mắt cô ta có mang theo
thù hận và oán niệm nhìn tôi, tôi bất giác
nhướn mi, dạo gần đây tôi có đắc tội gì với
cô ta sao?

Âm thanh của xe cứu thương truyền
đến, Phó Thắng Nam nâng tay, vén tóc ra
sau tai cho tôi, giọng nói dịu dàng: “Em
đừng nghĩ nhiều, về nhà trước đợi anh, anh
giải quyết xong chuyện này sẽ về ngay,
nhé?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.