Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 542



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 542: Hoàn toàn chọc giận Phó Thắng Nam (9)

 

Cụ ông sửng sốt, nhìn anh nói: “Con cũng đã sinh rồi, làm sao mà hai vợ chồng này vẫn nói chuyện không đồng nhất với nhau vậy?” Chu Nhiên An có chút lúng túng nói: ” Ông Âu Dương, đứa nhỏ kia không phải…

“Mọi người ăn đi, hôm nay đã vất vả cả ngày rôi, ăn xong thì trở vê nghỉ ngơi sớm một chút đi!”Trân Văn Nghĩa mở miệng, rõ ràng mục đích chính là muốn ngăn cản Chu Nhiên An ở đây nói hươu nói vượn.

Chu Nhiên An sắc mặt không tốt lắm, hơi hơi run sợ một chút, cụ ông còn muốn hỏi cái gì, nhưng bị Phó Thắng Nam cướp lời chuyển đề tài.

Cứ như vậy, mọi người đều đã bình tĩnh lại, cùng nhau cơm xong bữa cơm, tất cả mọi người đều có việc cần phải làm của riêng mình.

Lúc Âu Dương Noãn tới, chúng tôi đang ở khách sạn đón Âu Dương Cơ về.

Cô ấy từ phía xa chạy đến, nhưng từ ở rất xa đã nghe thấy giọng nói của cô, “Ông nội!”
Âu Dương Cơ nghe được âm thanh này, nâng mi mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, liên nhìn thấy cháu gái của mình, vui vẻ đến mức đưa tay lên vuốt râu: “Cô nhóc con này, sao lại chạy đến  tận đây vậy.

Âu Dương Noãn kéo Âu Dương Cơ nói: “Cháu có hẹn gặp bạn ở đây, ông tới đây để gặp lại bạn cũ ạ? Cụ ông cười cười, nhìn Phó Thắng Nam nói: “Bạn cũ đã không còn nữa rồi, người này chính là cháu đích tôn của ông Phó đó, cậu ấy tên Phó Thắng Nam, hai đứa làm quen với nhau đi, bên cạnh đây là cô An, là vợ của Phó Thắng Nam, về
sau cháu phải đổi cách xưng hô đi, gọi là anh và chị dâu nghe chưa.

Âu Dương Noãn sửng sốt, quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng khéo léo gọi: “Chị dâu?” Tôi cũng chỉ cười cười, không nói gì cả.

Cô ấy ngẩng mặt nhìn Phó Thắng Nam, kỳ quái nói: “Anh là anh Nam đúng không, sao hôm nay anh lại thay một người chị dâu khác cho em rôi vậy?” “Con bé này, cả ngày đều ăn nói linh tinh cái gì vậy, không được vô lễ như vậy đâu!” Âu Dương Cơ trừng mắt nhìn Âu Dương Noãn đánh cô một cái,s au đó mở miệng nói.

Âu Dương Noãn bị làm cho đau, nhưng vì cũng không muốn làm rõ chuyện này, cũng không muốn sinh sự, nên sau khi cùng cụ ông hàn huyên một lúc, liền bảo Thẩm Lý Minh đưa cụ ông đi trở vê.

Sau khi thấy cụ ông đã đi xa, cô nhìn Phó Thăng Nam và Chu Nhiên An nhíu mày: “Từ khi nào lưu hành chuyện giữa ông chủ và nhân viên ở bên nhau như thế này vậy? Lại còn một bước lên thẳng làm chính thất nữa, các người cũng thật là quang minh chính đại al” Nói xong, cô ấy quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, tức giận nói: “Ông nội của mình không biết, không lẽ cậu không biết đường mà giải thích cho ông sao.

Sau khi ăn xong thì cũng đã tám giờ tối, chỉ sợ qua tới đó sẽ khá muộn nên rất khó để dựng lều trại, cho nên tất cả mọi người vô cùng vội vàng, cũng may đồng cỏ Ban Mai cách nơi này cũng không quá xa.

Tới Ban Mai, đã nhìn thấy có người đã dựng xong lều trại rồi, Âu Dương Noãn ghé mắt xem: “Cậu gọi trước cho người tới dựng rồi sao?” Tôi nghe vậy liền thấy sửng sốt, lắc đầu: “Không có, làm sao vậy?” Cô ấy chỉ chỉ vào lều trại màu xám đã được dựng xong ở phía xa, ở chỗ lầu còn treo đèn, bên ngoài có một người đang đứng, thân hình thon dài cao gầy, nhìn có chút quen thuộc.

Thấy tôi không không nhận ra người kia là ai, cô ấy tốt bụng nhắc nhở: “Phó Thắng Nam!” Xe tới gần, tôi mới nhìn rõ, quả thật là Phó Thắng Nam, trong lều hình như vẫn còn có người, Âu Dương Noãn lại gần nói một câu: “Trốn như vậy không được đâu nhỉ? Trốn kiểu gì mà để bao nhiêu người nhìn thấy, thấy ghê tởm không cơ chứ?” Nói xong, cô ấy nhìn về phía tôi, nhíu mày: “Mình nói như vậy mà cậu không thấy chút hứng thú nào sao, không có gì muốn nói sao?” Tôi lắc đầu, cười yếu ớt: “Mình nên nói điều gì sao?” Trong lòng không khỏi cười khổ, bản thân tôi tự mình đẩy Phó Thắng Nam ra xa, anh ấy tìm được một người khác thích hợp hơn, tôi nên chúc phúc cho anh ấy mới đúng, chứ không phải là là ghen tị hay là hờn giận.

Âu Dương Noãn đại khái cảm thấy tôi hết thuốc chữa rồi, đợi đến khi xe dừng lại, cô ấy liền đi xuống xe, nhìn vào Phó Thắng Nam đang đứng bên cạnh chiếc lều đã được dựng xong nói: “Tổng giám đốc Nam, thật trùng hợp nha, lại có thể gặp được anh ở chỗ này, đây chính là duyên phận đó nhai” Phó Thắng Nam thản nhiên nhìn lại bên này, ánh mắt trước sau như một đều rất nhạt nhẽo, mở miệng nói: “Từ lâu đã nghe nói nơi này ban đêm rất đẹp, hiếm khi có khi gian rảnh, cho nên đã tới đây xem thử một chút!” Âu Dương Noãn ngân một câu ừm khá dài, mở miệng nói: “Xem ra tất cả đều là duyên phận rồi” Chu Nhiên An ở bên trong lều cũng đi ra, nhìn thấy chúng tôi, hơi ngẩn người, nhưng thật ra lại thấy có chút ngoài ý muốn, sau cùng vẫn là nở ra một nụ cười nhẹ nhàng với nhau, xem như là chào hỏi.

Mọi người ở trên xe cũng đã xuống hết, hai người trẻ tuổi Dương Ánh Tuyết Tuyết và chồng chưa cưới của cô ấy tựa như rất thích nơi này, không vội vã dựng lều trại, mà hai người còn lôi kéo nhau chạy một vòng, trông vừa lãng mạn lại ngọt ngào.

Bảo Lâm và Đoàn Thanh Lan cũng đã xuống xe, đều thán phục vì sự xinh đẹp của đồng cỏ này, lúc này bóng đêm cũng đã chiếm giữ lấy bầu trời, trên trời có rất nhiều ngôi sao lấp lánh, dưới ánh trăng là thảo nguyên xanh mát, buổi tối còn mang theo cơn gió mát lạnh, những điều kiện bên ngoài hòa hợp vô cùng hài hòa để có thể ở đây ngắm sao đêm.

Nhìn thấy Phó Thắng Nam, Đoàn Thanh Lan ít nhiều cũng có vài phần rung động, nhưng lại nhìn thấy người ở bên cạnh Phó Thắng Nam là Chu Nhiên An thì sắc mặt lại không được tốt nữa.

Từ sau chuyện lần trước, tôi và Đoàn Thanh Lan cũng không còn liên hệ với nhau nữa, vốn dĩ cũng không muốn kết giao với một người bạn như vậy, nhưng nếu đã gặp nhau, vậy thì cứ coi như bạn bè qua đường quen nhau là được rồi.

Mục Dĩ Thâm là một người lạnh lùng, Âu Dương Noãn lại là một người vô cùng nhiệt tình lại ồn ào, anh ta lấy lều trại từ trên xe xuống, sau đó bắt đầu dựng chúng lên.

Bảo Lâm và Đoàn Thanh Lan cũng bắt đầu dựng trại, cũng không biết có phải chỉ là trùng hợp hay không, Đoàn Thanh Lan cùng Bảo Lâm đều dựng lầu ngay bên cạnh lầu của Phó Thắng Nam.

Âu Dương Noãn cũng tranh thủ thời gian, chạy đến bên bên cạnh tôi, “Cô nói xem, Đoàn Thanh Lan có phải vẫn chưa hết hy vọng với Phó Thắng Nam hay không? Còn có tên Phó Thắng Nam này, anh ta thật sự có ý định cả đêm nay sẽ ở trong cái lầu đó cùng với Chu Nhiên An sao?” Tôi nhún vai, cũng không muốn nhiều lời, tiếp tục dựng lều của mình, cô ấy vẫn tiếp tục nói: “Thật sự đúng là là thái giám còn chưa vội hoàng đế đã vội tới chết rồi!” Tôi bưồn cười, nhìn thấy cô nói: “Đêm nay cậu đang tính vào ở trong lầu của Mục Dĩ Thâm sao?” Mặt cô đỏ lên, dáng vẻ thẹn thùng trăm năm khó gặp: “Cậu đừng nói như vậy chứ, mình chỉ tâm sự nói chuyện, giải sầu cùng anh ấy mà thôi!” Thấy tôi chỉ cười mà không nói lời nào, cô ấy bỗng thấy rất ngượng ngùng, mở miệng nói: “Thật ra buổi tối hôm nay mình muốn đến ở cùng cậu, nhưng mà, thật sự, đứng trước tình yêu, rất khó để đưa ra lựa chọn!” “Mình ngủ một mình đã quen rồi, thật ra cậu có thể không cần đến quấy rầy mình đâu!” Tôi mở miệng, tiến vào bên trong lều, bắt đầu trải giường chiếu.

Cô ấy vẻ mặt vừa ngượng ngùng lại thẹn thùng nói: “Thật sự có thể như vậy sao? Cậu sẽ không tức giận đâu đúng không? Buổi tối nếu cảm thấy sợ hãi, mình cũng sẽ không ra ngoài để sang với cậu đâu đó!” “Yên tâm đi chị cả ơi, mình sẽ không như vậy đâu!” Cô ấy nghe vậy liền như nghẹn cười, giống như một cô gái đang ở tuổi mới lớn vậy, tôi sờ trán, mở miệng nói: “Chị ơi là chị, làm phiền chị thu lại những suy nghĩ bậy bạ đang xuất hiện trong đầu chị lại đi, còn nữa, cẩn thận nước miếng của mình một chút, dù sao chị cũng là con gái đó!” Cô ấy cười he he vài tiếng, mặt dày mày dạn mà nói: “Thật sự là không có cách nào nha, người đàn ông kia là cứ như chàng trai biết câu hồn vậy, mình thật sự nhịn không được ý!” Tôi không nói gì, là không có cách nào nói với cô ấy nữa cả.

Chu Nhiên An cầm theo chút đồ ăn đến đây, nhìn chúng tôi nói: “Chúng tôi tới đây chơi có mang theo chút đồ ăn, lát nữa còn định làm thêm chút đồ ăn khuya, mọi người có muốn cùng tham gia không?” Âu Dương Noãn ôm tay, vẻ mặt đầy đích ý nhìn thấy ta nói: “Không cần, chúng tôi tự mình cũng có đem theo bữa ăn khuya rồi, nên không © cần!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.