Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 546



Chương 546: Chuyến đi cắm trại (3)

 

Vừa nói xong một đôi mắt ngay lập tức nhìn vào Bảo Lâm, cô ấy không nói gì có nghĩa là cô ấy cũng sẽ không đi! Bảo Lâm bất đắc dĩ mở miệng nói: “Chúng tôi đều là những người phụ nữ đã kết hôn mang nhiều phiên muộn, cô còn chưa yêu đương bao giờ, làm sao có thể hiểu được” Cô ấy thở dài một tiếng, tức giận nói: “Cái gì mà không thể hiểu được? Chưa ăn qua thịt lợn nhưng cũng đã thấy lợn chạy, đúng không? Tôi nghe nói cô đang chuẩn bị ly hôn? Sao vậy?”
Tôi không biết nhiều về Bảo Lâm, bây giờ nghe Âu Dương Noãn nói tôi mới biết được, không khỏi nhìn về phía cô ấy.

Bảo Lâm thở dài nói: “Tôi và chồng đã cãi nhau mấy tháng nay, cưới nhau được sáu năm rôi, mọi chỉ phí tiêu xài, ăn mặc của các con tôi đều phải chịu trách nhiệm. Thực ra, con cũng là con của tôi, tôi phải tự mình nuôi dưỡng chúng là đúng, không có gì đáng nói, nhưng mà gia đình của chúng tôi bây giờ giống như gia đình đơn thân vậy.

Tôi ở Myanmar suýt nữa thì mất mạng, nhưng lâu như vậy cũng không có ai liên lạc với tôi, anh ta một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không để lại chút tin tức nào, cô nói thử xem, tiếp tục sống với người như vậy thì có ý nghĩa gì?
Tôi từ Myanmar trở về, thì thấy anh ta để con lại cho mẹ chồng tôi, anh ta nói muốn ra ngoài xây dựng sự nghiệp nên đã lấy hết tiên tiết kiệm trong ngân hàng của gia đình. Giờ thì mọi người cũng thấy rồi đó, tôi cảm thấy không còn chút hy vọng gì với anh ta nữa, chỉ muốn ly hôn!” Âu Dương Noãn gật đầu, giận dữ nói: “Cuộc hôn nhân này đúng là không có ý nghĩa gì nữa, tốt hơn là nên kết thúc đi!” Nói xong cô ấy nhìn sang phía tôi, nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu không giống như cô ấy. Phó Thắng Nam là một người đàn ông tốt, vừa nhiều  tiền, vừa giàu tình cảm, hai người trong lúc gặp sóng to gió lớn khiến cho tình cảm gặp trắc trở, thì cả hai nên bình tĩnh ngồi xuống cùng nhau giải quyết tất cả, cứ như vậy đem những ngày tháng tốt đẹp trước kia quay trở lại, không phải tốt hơn sao?”

Câu chuyện càng ngày càng đến gần tôi, tôi liên đứng dậy, lấy cái đĩa đã rửa sạch trong tay cô ấy, nói: “Thôi được rôi, đi nướng thêm một ít thức ăn ăn đi!”

Cô ấy đi theo phía sau tôi, liên tục căn nhẳn: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có hiểu ý mình không? Cậu đang cố trốn tránh nó à” Tôi phớt lờ, đi đến quây thịt nướng bên cạnh, mặt khác những người vây xung quanh chỗ nướng thịt đều đang tán gẫu với nhau.

Nhìn thấy Âu Dương Noãn nói to như vậy, Dương Ánh Tuyết đưa cho tôi một mớ tỏi tây để nướng, rồi hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì mà la to quá vậy?” Âu Dương Noãn bĩu môi nói: “Tôi dạy cho cậu ấy một khóa học chính trị!” Nói xong, cô ấy nhìn Chu Nhiên An, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Cái gì cũng không biết, chỉ biết nịnh nọt, có bản lĩnh như vậy, còn muốn ăn gì nữa, ăn đàn ông là tốt nhất!” Mọi người lúc đó đều có chút ngại ngùng, sắc mặt Chu Nhiên An lúc đó cũng chợt trắng bệch ra, thịt đã đưa lên đến miệng, nhưng ăn cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong.

“Được rồi, được rồi, chúng ta đem thêm nệm ghế ra đây đi, bầu trời đêm nay sao trăng đẹp quá, cảnh đẹp như vậy, nhất định phải thưởng thức thật đã mới được, mọi người cũng vậy, đừng làm mất hứng nữa!”
Bảo Lâm nói xong, kéo Âu Dương Noãn đi lấy ghế nệm, Mục Dĩ Thâm và bạn trai của Dương Ánh Tuyết cũng đi theo, hai người đàn ông mạnh mẽ đi thêm cũng tiện hơn! Dương Ánh Tuyết đến gần tôi và nói một cách nghi ngờ: “Không ngại à?” Tôi sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Có gì mà ngại?” “Chồng cũ ở bên bạn gái mới của anh ta, đừng nói với tôi là cô không quan tâm, không đùa chứ” Tôi cười nhạt, nhìn lên những vì sao và ánh trăng trên đầu, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta đang để ý nhiều đến những chuyện không đâu quá, ánh trăng và những ngôi sao trên kia đáng để chúng †a quan tâm hơn” Thấy tôi đổi chủ đề, cô ấy bĩu môi, vừa đúng lúc những người kia đã đem ghế nệm ra, mọi người cùng nhau nằm trên đệm ghế, nhìn ngắm sao trời.

Dương Ánh Tuyết và vị hôn phu của cô, Mục Dĩ Thâm và Âu Dương Noãn, Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An, tất cả đều có đôi có cặp.

Cũng may còn có Bảo Lâm và Đoàn Thanh Lan ở cùng tôi, ở thời điểm này tôi cảm thấy rất dễ chịu, tôi không để ý lắm, Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An cũng đang nằm bên cạnh tôi, và tôi đang dựa vào Phó Thắng Nam.

Nhất thời có chút lúng túng và xấu hổ, nhưng may mà có Bảo Lâm trò chuyện cùng, nên cũng khá tốt.

“Khi chúng ta học đại học thích nhất là cùng đám bạn đi leo núi cắm trại cùng nhau. Bây giờ nghĩ lại những ngày đó, cảm giác vô cùng tươi đẹp!” Bảo Lâm cảm thán: “Chớp mắt một cái, đã hơn mười năm trôi qual” “Đúng vậy, tôi cũng sắp 30 tuổi rồi!” Âu Dương Noãn thở dài nói: “Trong ấn tượng của tôi, tôi vẫn còn là một cô bé, tại sao bây giờ lại đến giai đoạn sắp thành một người phụ nữ có con rồi!” Tôi nhìn vào biển sao kia, hít một hơi thật sâu và nói: “Không cần phải cảm thán khoảng thời gian đã qua. Tóm lại, con người đến thời điểm đi học thì đi học, đến thời điểm kết hôn thì nên kết hôn, đến thời điểm nên có con thì có con. Tổ tiên đã sống như vậy bao nhiêu năm rồi.

Họ trước kia cũng như chúng ta, không phải là họ không nghĩ đến cái gọi là cuộc sống của chính mình, mà có thể cái gọi là tự do mà chúng ta hằng khao khát, họ cũng đã thử qua, nhưng kết quả cuối cùng lại không bằng cuộc sống ràng buộc với hôn nhân” Âu Dương Noãn gật đầu, nhưng lại nhìn Đoàn Thanh Lan nói: “Đoàn Thanh Lan cô học Phật pháp đúng không? Phật pháp quan niệm về cuộc sống của con người như thế nào?” Đoàn Thanh Lan mím môi, nhìn chằm chằm vào không trung một lúc, nhàn nhạt nói: “Sống hay chết đều có số mệnh an bài sẵn, đều phải chịu khổ trong vòng luân hồi!” “Toàn nói nhăng nói cuội!” Âu Dương Noãn nói thầm, bĩu môi nhìn Mục Dĩ Thâm, đột nhiên nở nụ cười: “Giám đốc Mục, anh có cảm nghĩ gì không?” “Không có!” Mục Dĩ Thâm nói, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng nhìn bầu trời đầy sao.

“A…!” Chu Nhiên An đột nhiên đứng lên, ôm bụng, vẻ mặt đau đớn nói: “Em hơn đau bụng!” Phó Thắng Nam cau mày: “Sao lại vậy?” “Không biết, tự nhiên đau quá, chắc có lẽ do ăn phải đồ ăn bị hỏng, em đi… vệ sinh một chút!” Nói xong, cô ta ôm bụng rồi bỏ đi.

Nhìn thấy cô chạy về phía cuối đồng cỏ mênh mông, mọi người đều cố nhịn cười, ở đây đồng cỏ bao la, xung quanh không có chỗ nào được che kín, chắc phải chạy xa rất xa mới tìm được chỗ để đi vệ sinh.

Dù sao thì cũng là đi cắm trại ngoài trời, mọi người cũng không để ý đến điều đó lắm.

Âu Dương Noãn nghẹn cười, đến gần tôi nói: “Mình dám đảm bảo rằng, cô ta tối nay không thể nào yên ổn nằm ngắm sao được” “Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt thần bí của cô ấy, tôi không thể không hỏi.

Cô ấy tủm tỉm cười, vẻ mặt giống như một kẻ trộm cười hề hề nói: “Ai bảo cô ta không biết điều, còn làm bộ thanh cao, chọc cho mình tức điên lên Nhìn thấy dáng vẻ gian xảo của cô ấy, tôi cũng đoán được một phần, không thể không hỏi: “Cậu cho cô ta ăn cái gì?” Cô ấy nhún vai: “Mình cho cô ta uống sữa với một ít chocolate.” Tôi khó hiểu: “Sữa và chocolate có thể làm cho người ta tiêu chảy à?” Cô gật đầu: “Đúng vậy, không chết người đây, chỉ tiêu chảy thôi, không sao cả.” Được rồi! “Nhìn kìa, có sao băng!” Có người vui mừng hét lên, nhất thời mọi người đều nhìn lên bầu trời.

Thực sự, có một vài ngôi sao băng vụt qua bầu trời.

“Đừng ngơ người ra đó nữa, mau ước nguyện đi!” Âu Dương Noãn nhắm mắt, đưa tay lên khép chặt, cầu nguyện rất nghiêm túc.

Tôi không khỏi nở nụ cười, vô thức nhìn về phía Phó Thắng Nam, ánh mắt chạm nhau, tôi hơi sửng sốt một chút.

Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ ở phía sau nhìn về phía tôi, một đôi mắt đen sáng ngời, có chút trong trẻo nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng và cao ngạo.

Nhưng trong nháy mắt, tôi dời ánh mắt đi, học theo Âu Dương Noãn nhắm mắt lại cầu nguyện, thật ra không phải cầu nguyện, chỉ là khi bị Phó Thắng Nam nhìn thấy, trái tim tôi ít nhiều bị loạn nhịp .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.