Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 549



Chương 549: Chuyến đi cắm trại (6)

 

May mà tôi vẫn đang cầm cành cây trong tay, chọc mạnh xung quanh thì cảm thấy đất ở đó rất cứng, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi người xuống một chút để giảm bớt sức nặng.

Như vậy thì tốc độ chìm xuống cũng giảm đi một ít, tôi cũng sẽ chìm chậm lại.

“Rầm..” Sấm sét âm âm bên ngoài hang động, theo sau truyền đến là tiếng mưa tí tách rơi.

Tôi hơi tuyệt vọng, mặc dù thoát ra khỏi đầm lây nhưng tôi không có cách nào leo ra khỏi cái hố này. Một khi mưa quá lớn, nước tụ lại, thì tôi không chết cũng sẽ bị thương. Hơn nữa, tai họa ngầm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chính là sạt lở đất, đến lúc đó chỉ sợ làm liên lụy đến Bảo Lâm.

“Thẩm Xuân Hinh, cô vẫn ổn chứ? Bên ngoài trời đang mưa, phải làm sao bây giờ? Đoàn Thanh Lan tại sao lại đi lâu vậy, sao còn chưa đến đây!” Bảo Lâm vội vàng đi qua đi lại ngoài miệng hố, nhưng không biết phải làm gì! Nước từ ngoài đã tràn vào trong hố, mưa chảy vào đầm lầy khiến nó trở nên lỏng lẻo hơn.

Lòng tôi chùng xuống, chỉ có thể liêu chết một phen, đánh cược lần này, nếu phía trước cũng là đầm lầy thì chỉ có thể trách số mệnh tôi như vậy, nếu không thì còn một con đường sống.

Hít một hơi thật sâu, tôi nắm chặt hai tay, dùng hết toàn bộ sức lực, nhảy một cái thật mạnh ra khỏi đầm lầy.

Tôi nhảy mạnh một cái sau đó đáp xuống một chỗ khác trên mặt đất, vẫn chưa định thần lại kịp, rồi cảm nhận được dưới chân bây giờ là đất, không còn cảm giác bị lún xuống nữa. Cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Bên ngoài tiếng sấm vẫn rên vang, tôi gân như không thể nghe được giọng nói của Bảo Lâm nữa, nhưng lại nghe tiếng nước chảy ào ào vào hố, tôi nghĩ đầm lây bên kia chắc được tạo thành là do có nước chảy thường xuyên vào đây.

Đất ở đây có đặt tính tơi xốp, vốn dĩ bằng phẳng, nhưng đột nhiên xuất hiện một cái hố lớn như vậy, chắc là do mặt đất bị trũng xuống.

Phía tây nam thành phố A thuộc địa hình vùng núi, trong quá trình vận động hàng vạn năm của các mảng lục địa, chắc chắn có không ít quặng than ngầm ở dưới lòng đất.

Mấy năm trước không được quản lý chặt chẽ, người dân địa phương tùy ý khai thác các quặng  than ở đây, đào rất nhiều hâm mỏ trên mặt đất.
Mặc dù sau này có nhiêu chuyên gia đến tiếp tục đến khai thác, nhưng những hầm mỏ ở đây nhiều năm không hoạt động, không tránh khỏi việc đất ở đây bị mềm, không còn tính ổn  định.

Bây giờ nói rằng đất ở vùng này dễ bị sạt lở ở bề mặt, đúng hơn nên nói là các hâm mỏ ở đây đang bắt đầu trượt. Dưới mặt đất đã có mấy cái hang sâu mấy chục mét, cộng thêm việc trời mưa nước thấm dần xuống dưới, nhìn trên mặt đất vốn dĩ chỉ có thể thấy những bãi cỏ trải rộng rất bình thường, sao có thể ngờ đất sẽ đột nhiên sụp
xuống tạo ra một cái hố †o trên mặt đất.

Nếu là ban ngày, tất nhiên có thể nhìn thấy cái hố lớn đó, nhưng ban đêm trời tối đen không thấy đáy, không cẩn thận để rơi xuống dưới đây thì chỉ có thể đợi người đến cứu.

“Thẩm Xuân Hinh, cô có nghe thấy không? Cô vẫn ổn đúng không? Có người đến rồi, chúng tôi lập tức xuống cứu cô, cô đừng lo lắng!” Giọng nói vọng ra từ miệng hố, vẫn là giọng của Bảo Lâm.

Tôi ngẩng đầu đáp: “Được, mọi người cẩn thận!” Tôi lo rằng có người xuống dưới chẳng may sẽ rơi xuống đầm lầy, tôi hô to: “Mọi người xuống phải mang theo đèn pin, dưới này có đầm lầy lớn, đừng để bị rơi vào” Giọng nói truyền đến: “Được!”  Một lúc sau, trong cái hố tối đen không có chút ánh sáng, tôi đứng im không dám nhúc nhích, nhìn thấy bóng dáng người đang xuống là một người đàn ông, tôi nghĩ là Mục Dĩ Thâm.

Tôi mở miệng nói: “Mục Dĩ Thâm, anh phải chú ý an toàn, trong cái hố này có một cái đầm lầy, kết cấu đất ở đây cũng rất mền, tôi lo rằng đất chổ này cũng sẽ bị lún xuống nữa, anh cẩn thận một chút!” Anh không đáp lại tôi, anh buộc một sợi dây thừng quanh eo, một tay cầm đèn pin dò đường dưới chân, một tay còn lại dùng để xem xét cấu tạo đất xung quanh cái hố rồi hướng đèn đến chỗ tôi.

Ánh sáng của đèn pin chiếu về phía tôi nên tôi không nhìn rố mặt Mục Dĩ Thâm, tôi nhìn xung quanh thì thấy cách đó không xa có hai hố sâu, nhìn qua thì chắc là cái lúc nãy tôi đã rơi vào.

Xung quanh vẫn còn vài bụi cây dính đầy bùn đất, đều là cây chè, tôi đoán đúng rồi, nơi này vừa mới bị sập.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, cả người tôi đã ướt đẫm, không thể xác định được dưới chân có phải là đất thật không, chỉ có thể đi thử, thấy Mục Dĩ Thâm đến gần, tôi nói: “Anh cần thận một chút! Đất ở đây có một số chỗ bị rỗng!” “Ùm!” Người đó đã bước tới chỗ tôi, tôi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Ngẩng đầu, tôi không khỏi sửng sốt: “Phó Thắng Nam? Là anh sao!” Thần kinh vốn dĩ rất căng thẳng, không biết tại sao lúc gặp anh lại đột nhiên dịu lại, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh mím môi, cặp lông mày tuấn tú nhướng lên, có chút lạnh lùng: “Sao? Không gặp được người mình muốn gặp? Thất vọng hả?” Tôi sững sờ, nhưng cũng không để ý đến lời mỉa mai của anh, nói: “Mau ra khỏi đây, ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống thêm!” Trong lòng anh dường như hiểu rõ hơn tôi, anh kéo tôi chuẩn bị rời đi, anh nhìn lên cửa hang nói: “Tôi tìm được người rồi, cột dây thừng chắc vào cây đi” Giọng nói của Bảo Lâm từ trên cao truyền đến: “Được rồi, tôi biết rồi, hai người yên lặng chú ý” Sau đó, Phó Thắng Nam buộc sợi dây còn lại từ anh ấy vào người tôi và nói: “Lát nữa đi theo anh!” Tôi gật đầu, thấy anh đưa tay ra muốn giữ lấy tôi, tôi vô thức tránh né, nói: “Không sao đâu, em có thể đi theo anh!” Anh ngoái đầu lại liếc nhìn lại tôi, ánh mắt dịu dàng, không biết đang vui hay đang buồn, chỉ thản nhiên thu ánh mắt lại, nói: “Cẩn thận!” Tôi gật đầu, cẩn thận đi sau anh, cái hố cao bảy mét tám, muốn leo lên không phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa trời lại đang mưa.

Người ở miệng hố không được đứng quá gần cửa của nó, nếu không nó sẽ dễ bị rơi ra, và chỉ có thể đứng trên mặt đất giúp chúng tôi.

Tay tôi không còn sức, muốn kéo sợi dây thừng để đi lên cũng không được, cố gắng nhiều lần vẫn không được.

Toàn thân lấm lem bùn, nhếch nhác không chịu nỗi, Phó Thắng Nam có thể lực tốt tự anh leo lên thì không khó, nhưng với thôi mà nói có chút khó khăn, thậm chí tôi còn lôi anh xuống.

Quần áo trên người anh tất cả đều ướt, cơ thể anh dính đầy bùn, và ngay cả mái tóc anh có khả năng cũng dính đầy bùn.

Tôi tê liệt ngồi xuống đống bùn đất, có chút nản lòng nói: “Anh lên trước đi,cứ xuống như thế này, cả hai người chúng ta đều không thể đi lên, mưa lớn qua, ở đây có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm!” Anh cau mày, đôi mắt đen láy nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm: “Có phải nếu Mục Dĩ Thâm, em sẽ không từ bỏ nhanh như vậy đúng không?” Ta sửng sốt, biết anh đã hiểu lầm, thở dài nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ quan trọng nhất là giảm bớt tổn thất, nếu cả hai chúng ra đều ở trong cái hố này, sẽ đều gặp chuyện không may” “Anh rất vui!” Anh nói, và bất chấp sự vùng vẫy của tôi, anh tiếp tục kéo tôi lên.

Làm sao mà có chuyện dễ dàng như vậy, tôi lại rơi xuống dưới một lần nữa.

Một giọng nói truyền đến từ miệng hố: “Hai người vẫn ổn chứ? Có thể lên được không?” “Đất mềm quá, cô tìm cho tôi một ít cành cây đi!” Phó Thắng Nam nói, ánh mắt dừng ở trên người tôi, anh nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ không để em ở đây một mình”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.