Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 557



Chương 557: Tình yêu trong những điều nhỏ nhặt ()

 

Anh cười yếu ớt, ánh mắt tùy tiện nhìn cây cảnh xanh mướt trước mặt: “Không nhìn thấy, chưa từng nghe qua sao? Cô ấy biết rất rõ về tập đoàn Thuận Phát, cô ấy biết rõ khuyết điểm của tập đoàn Thuận Phát nhưng không để ý tới mà thôi”

Tôi sững người, mở miệng nói: “Cái này thì anh không cần phải lo lắng, ngày mai em sẽ đi tới làng Lan Khê. Đây là hạng mục của tập đoàn Phó Thiên. Nếu như chúng em nhận được thì sẽ cố gắng hết sức hoàn thành tốt hạng mục này, tổng giám đốc Thắng Nam cứ yên tâm” Anh nâng mắt lên nhìn, ánh mắt đen sâu không thấy đáy, không có cách nào nhìn ra được cảm xúc trong đó.

Không thể tiếp xúc nhiều với người đàn ông này được nếu không sẽ vào tròng.

Ngày hôm sau, Linda gọi điện thoại tới, cô ấy có hơi sốt ruột: “Thẩm Xuân Hinh, hôm nay cô có khỏe không? Có thể đi tới làng Lan Khuê hay không?” Tôi ngạc nhiên, bỗng dưng tôi cảm thấy không tốt lắm, gật đầu nói: “Có chuyện gì sao?” “Tập đoàn Thuận Phát hợp tác với tập đoàn Phong Thiên, không phải chúng ta đang có kế hoạch xây dựng nên bảo tàng trí tuệ nhân tạo hả? Bảo tàng khoa học vẫn chưa hoàn thành, bên tập đoàn Phong Thiên đã cho triển lãm trí tuệ nhân tạo trong viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, tổng giám đốc Dĩ Thâm sắp xếp người tới canh giữ.

Nhưng mà, đêm qua có người đi vào lấy đi không ít đồ vật. Hiện tại, cảnh sát đang điều tra, tôi vừa mới liên hệ với tổng giám đốc Thắng Nam để anh ta phái người tới đây đối chiếu với chúng ta xem cụ thể đã mất thứ gì”

Linda nói xong còn muốn khóc: “Đêm qua, lúc tôi vẫn ở đây, mọi thứ vẫn còn, mấy thứ giá trị vẫn được trông giữ tốt. Không ngờ, sáng hôm nay lại có thể xảy ra việc này” Mọi chuyện đã xảy ra rồi thì có nói nhiều cũng vô ích, tôi chỉ có thể nói: “Linda, chị đừng nóng vội, bảo tàng đó chắc là sẽ có máy theo dõi. Chị đưa cho cảnh sát xem chút, có khi đồ vật còn có thể tìm trở về được” Dừng một chút, tôi nói: “Một lát nữa, em sẽ tới nơi hỗ trợ cảnh sát làm việc, cố gắng làm giảm tổn thất của công ty ít nhất có thể” Cúp điện thoại rồi tôi không dám chậm trễ cầm lấy túi xách đi ra khỏi cửa.

Bên ngoài sân, Trần Văn Nghĩa ôm một chồng văn kiện đi từ bên cạnh ra, nhìn thấy tôi, lo lắng trên mặt giảm dần nói: “Bà chủ, cô muốn đi tới làng Lan Khuê đúng không? Vừa hay, chúng tôi cũng đi tới đó, có muốn đi cùng nhau không? Gần chỗ này không có xe đâu” Phó Thắng Nam cũng đi ra từ biệt thự, cả người anh mặc bộ tây trang màu đen, tỏa ra khí chất nghiêm nghị, thản nhiên nhìn tôi, không nói gì, ngồi vào trong xe.

Trần Văn Nghĩa nói rất đúng. Ở chỗ căn biệt thự này rất khó bắt xe. Hơn nữa xe đi tới làng Lan Khê lúc này càng khó tìm.

Tôi mở miệng nói: “Vậy thì phiền anh rồi” Tôi định đi tới ghế bên cạnh lái xe nhưng trên đó chất rất nhiều đồ vật, Trần Văn Nghĩa ngượng ngùng nhìn tôi nói: “Bà chủ, cô ngồi phía sau đi.

Hai ngày này, văn kiện có hơi nhiều, cũng không tiện bỏ đi” Tôi gật đầu, tuy biết rằng ngồi cũng một chỗ với Phó Thắng Nam có hơi xấu hổ nhưng tôi vẫn kiên quyết mà ngồi xuống.

Xe khởi động, trong xe rất im lặng. Trần Văn Nghĩ nói với tôi được mấy câu: “Bà chủ, chuyện bảo tàng ở làng Lan Khê, cô có biết không?” Tôi gật đầu: “Ừ, sáng nay, Linda có gọi điện thoại tới nói cho tôi rồi” Về việc tập đoàn Phong Thiên nghiên cứu công nghệ cao, tôi nói: “Lúc này, tập đoàn Thuận Phát mắc sai lầm, cô Nhiên An cũng sẽ đến sao?”

Trần Văn Nghĩa gật đầu nói: “Cô ấy là trưởng phòng của bộ phận phát triển, chắc chắn cô ấy phải kiểm tra lại đồ bị mất. Mấy thứ đó đều do cô ấy và bộ phận nghiên cứu ròng rã hai năm trời mới tìm ra được, tất cả đều là sản phẩm thủ công đấy, thật đáng tiếc.” Tôi mím môi lại không biết nói gì, chuyện này đã xảy ra chỉ có thể đi tới hiện trường để xem tình huống ra sao.

Đi tới bảo tàng, Chu Nhiên An đã đến rồi, cô ta đang ở hiện trường, nhìn những những đồ công nghệ cao không bị lấy đi nhưng bị hỏng hóc mà vẻ mặt đau xót, như người mất hồn.

Mục Dĩ Thâm trao đổi với cảnh sát, nhìn thấy Phó Thắng Nam tới thì tiến lên nói chuyện: “Thật xin lỗi, chuyện này tập đoàn Thuận Phát sẽ nhanh chóng điều tra để trả lại sự công bằng cho tập đoàn Phong Thiên” Phó Thắng Nam gật đầu, anh nhìn lướt qua hiện trường, mở miệng nói: “Đã xác nhận được rõ mất đi những thứ gì chứ?”

Mục Dĩ Thâm ử một tiếng nói: “Trưởng phòng Nhiên An đã kiểm tra đối chiếu rồi” Linda thấy chúng tôi tới đây, bước chậm tới, trên mặt hiện về trách móc: “Thực sự xin lỗi, chuyện này là do thiếu sót của tôi. Đêm qua, tôi có qua đây xem, canh giữ trong này là mười hai người. Bên trong, tôi thấy có rất nhiều khoa học kỹ thuật mới, nhịn không được nhìn thêm mấy lần để cho bọn họ đi ăn cơm trước. Đội trưởng có nhắc nhở tôi phải khóa cửa nhưng tôi đã quên nên đi thẳng” Bảo tàng khoa học kỹ thuật có bốn cửa, ba cửa khác đều có mật mã và tia hồng ngoại. Tối qua, Linda đi vào thì tắt tia hồng ngoại đi, bởi vì nó ảnh hưởng tới cơ thể con người nên khi có lãnh đạo hay người khác vào thăm quan thì đều phải tắt tia hồng ngoại. Bình thường vẫn có người canh giữ nên dù có tắt tia hồng ngoại đi thì vẫn có thể đảm bảo an toàn.

Nhưng mà hôm qua là buổi tối, đã qua lâu lắm rồi, trộm có đủ thời gian để mang đồ vật đi khỏi bảo tàng.

“Anh có biết những đồ vật này, chúng tôi phải mất bao nhiêu công sức và tiền của để làm ra không? Vì nghiên cứu hạng mục này, đã bao đêm chúng tôi không được nghỉ ngơi đầy đủ? Chỉ một câu xin lỗi mà anh muốn chuyện này giải quyết xong sao?” Chu An Nhiên đi ra từ trong bảo tàng, trên mặt cô ta tràn đầy tức giận.

Cô ta tức giận nhìn Mục Dĩ Thâm: “Tổng giám đốc Dĩ Thâm Dĩ Thâm, anh phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi hy vọng nó thật hợp lý. Đừng có che giấu điều gì khiến cho tôi cảm thấy người hợp tác với mình lấy việc công tư lợi việc riêng.” Mục Dĩ Thâm gật đầu: “Trưởng phòng Chu Nhiên An cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này rõ ràng, chắc chắn đòi lại công bằng cho tập đoàn Phong Thiên.

Chu An Nhiên nhìn tôi, cô ta vẫn chưa nguôi giận: “Cô Thẩm Xuân Hinh là người phụ trách hạng mục này đúng không? Chuyện xảy ra lớn như vậy mà cô không nói gì chỉ đứng ngoài xem sao?” Tôi nhíu mày, biết rằng trong lòng cô ta khó chịu với tôi, hơn nữa cô ta đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy bỗng bị đánh mất nên tâm trạng của cô ta không tốt.

Thái độ của tôi nhẹ nhàng hơn nhiều: “Trưởng phòng Chu Nhiên An yên tâm, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng tự nhận những hình phạt của công ty. Nhưng hiện tại, vấn đề chúng ta cần quan tâm không phải là trách nhiệm của ai mà là suy nghĩ xem làm thế nào để tổn thất thấp nhất.” “Thiệt hại thấp nhất sao?” Chu An Nhiên cười lạnh: “Cô nghĩ hay thật đấy. Hiện tại, ở trong bảo tàng, đồ vật nếu không bị mang đi thì cũng bị hỏng hóc, gần như không thể dùng. Hạng mục đã bắt đầu triển khai, một tháng nữa là hoàn thành.

Nhưng cái gì chúng ta cũng không có thì mọi người sẽ nhìn tập đoàn Phong Thiên thế nào?” “Hậu quả chúng tôi cũng biết, xin nhờ cô Chu không dùng tình cảm để giải quyết công việc.

Chúng ta cứ thế thì không những không thể giải quyết tình hình mà còn lục đục nội bộ.” Linda mở miệng nói: “Bây giờ, không chỉ mình tập đoàn Phong Thiên mà cả tập đoàn Thuận Phát đều chịu thiệt hại. Chúng ta cùng trên một con thuyền, ai cũng nóng ruột cả thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.