Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 2



Tiêu Cảnh lúc nãy tới giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:

" Tiểu Diệp, con còn nhớ hôn ước của mình với Bạch gia không?"

Tiêu Tiểu Diệp nghe thấy Tiêu Cảnh nhắc tới hôn ước thì mới biết được sự thật về bữa cơm gia đình," Nhớ..", Tiểu Diệp lạnh lùng nói.

" Ngày mai, Bạch gia sẽ tổ chức buổi đấu giá, con hãy cùng với Tiêu gia tới đấy,..." Tiêu Cảnh nói.

"" Ngày mai, hình như bệnh viện có ca phẫu thuật, chưa chắc đã tới được."" Tiêu Tiểu Diệp nhẹ nhàng nói.

Tiêu An Tình nghe Tiêu Tiểu Diệp từ chối đi tới buổi đấu gia thì vui mừng." Ba, nếu chị đã bận thì con có thể đi thay chị ấy mà." Tiêu Tiểu Diệp thừa biết cô ta muốn làm gì, buổi đấu giá ấy nhất định sẽ có nhiều người nổi tiếng tới, cô ta muốn leo cao, khinh thường cô ta:

- Cô đến đó làm gì?

- Đương nhiên là thay chị đi buổi đấu giá rồi.

- Dựa vào cô? Bạch gia sẽ không chấp nhận một kẻ thay thế đâu, mà cho dù có thay thế thì cũng phải danh môn chính thống, không phải đứa con của vợ lẽ như cô.- Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.

Tiêu An Tình thấy Tiêu Tiểu Diệp nói mình như vậy thì tức giận, vội rớn mặt lên:" Cô thì khác gì tôi, cô cũng là con gái của Tiêu gia, sống dựa vào Tiêu gia mà.."

Tiêu Tiểu Diệp chỉ cười lạnh:" An Tình,hình như mẹ cô không nói cho cô biết tôi sống dựa vào Tiêu gia như thế nào nhỉ, tiền của tôi là do tôi tự kiếm được, tất cả mọi thứ của tôi đều là do tôi làm ra. Cô nói tôi không khác gì cô ư? Xin lỗi, tôi khác xa cô. Tôi không giống như cô, ăn ngày nhảy nhót quán bar, tôi cũng không giống như cô, tôi tiêu tiền của tôi chứ không phải dựa vào Tiêu gia. Tiêu gia này, chẳng đáng để tôi phải dựa vào."

Tiêu An Tình nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Tiêu Tiểu Diệp thì mặt đỏ bừng, quay về phía Vũ Nhàn: " Mẹ, chị ta dám..."

Vũ Nhàn nãy giờ đều im lặng, bà ta sao dám lên tiếng, ngay cả Tiêu Cảnh còn không nói chẳng lẽ bà ta dám.

Tiêu Tiểu Diệp đứng dậy, rời khỏi bàn ăn," Coi như bữa cơm gia đình, tôi đã ăn xong, buổi đấu gia ngày mai, tôi sẽ đến, chắc như vậy là được rồi chứ gì. Tôi về đây."

Không đợi mọi người nói gì thì Tiêu Tiểu Diệp đã rời khỏi phòng, lập tức đi khỏi biệt thự. Cô không trở về bệnh viện mà cô lại tới một nơi khác, cô tới nghĩa trang. Mười năm nay, cô hầu như tới đây vào buổi tối, người ta nói tới đây sẽ rất đáng sợ nhưng đối với cô lại là sự bình yên. Ở đây, cô có thể gặp mẹ và em trai của mình. Cô ngồi thẫn thờ trước hai ngôi mộ, một là của mẹ và hai là của em trai cô.

" Mẹ, Diệp Nhi tới thăm mẹ, mẹ biết không, hôm nay con lại trở về ngôi nhà đó, cái ngôi nhà năm xưa đã mang mẹ và Tiểu Dương đi..." Vừa nói, Tiêu Tiểu Diệp vừa khóc.

Kí ức năm ấy về ngôi nhà kia chưa bao giờ thôi ám ảnh cô. Mười năm trước, lúc mẹ và Tiểu Dương vẫn còn đang sống, ngày ngày, đối với cô ngôi nhà ấy có lẽ chính là nơi mà cô yêu nhất. Chỉ cần cô vừa trở về nhà thì mẹ đã đứng trước cửa chờ cô, còn Tiểu Dương sẽ tới ôm cô, đòi cô kể chuyện ở trường. Mỗi ngày, thật bình yên. Nhưng cho đến một hôm, bố cô đưa về một người phụ nữ và một đưa trẻ, bố nói đó là người bố yêu và kia chính là con gái của hai người, bố cô bắt mẹ cô phải li hôn, lúc đó mẹ cô đã quỳ xuống cầu xin bố nhưng đổi lại vẫn chỉ là một tờ giấy li hôn. Mẹ cô vì quá đau khổ mà đã sinh bệnh. Còn cái người phụ nữ kia thì sao, bà ta ngày nào cũng ở trong nhà của cô, hống hách, ngang ngược, cũng chính vì thế mà mẹ cô ngày càng bệnh nặng, để rồi lại ra đi. Ngày ấy, cô ngồi bên giường mẹ, chăm sóc cho mẹ, cô nghe thấy tiếng mẹ gọi bố, nhưng bố lại không may mảy đoái hoài, giây phút cuối đời của mẹ, mẹ đã dùng tất cả sức lực chỉ để nói với cô một câu:" Hãy tha thứ cho bố của con..." Tiêu Tiểu Diệp thật sự không hiểu, tại sao mẹ lại mong cô tha thứ cho người khiên mẹ phải đau khổ.

Ngày mẹ đi, bố cô không hề tới, bố coi cái chết của mẹ như gió thoáng qua. Sau đó, cô được Tĩnh gia, nhà ngoại của mẹ đón về. Nhưng đó chưa phải là tất cả, ba năm sau khi mẹ đi, Tiểu Dương lại bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vòm họng, ngày hôm ấy, cô đã suy sụp như thế nào, Tĩnh gia đã mời tất cả các bác sĩ giỏi nhất về chữa trị cho Tiểu Dương nhưng đều không được. Cuối cùng, Tiểu Dương cũng giống như mẹ, rời bỏ Tiêu Tiểu Diệp mà đi. Cơn ác mộng ấy chưa lúc nào rời bỏ cô. Mỗi ngày cô đều gặp, đều mơ thấy nó.

Tiêu Tiểu Diệp gạt nước mắt, rời khỏi nghĩa trang:" Mẹ, Tiểu Dương con phải đi đây. Ngày mai sẽ tới thăm hai người."

Bệnh viện....

Vừa bước vào bệnh viện thì đã đập vào mắt là cảnh một dàn người áo đen đứng bủa vây. Cung Ân Thần thấy Tiêu Tiểu Diệp thì mừng rỡ:" Tiểu Diệp, cuối cùng cậu cũng về. Có nhân vật khủng đang ở đây..!"

- Là ai vậy?- Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

- Không biết. Chỉ là nhân vật rất khủng.

Tiêu Tiểu Diệp đi về phía phòng nơi bệnh nhân kia đang ở, chưa kịp vào phòng thì đám người áo đen đã ngăn lại.

" Muốn ông chủ của các anh sống thì nhanh tránh ra.." Tiêu Tiểu Diệp lạnh lùng nói.

Đám người áo đen nhanh chóng tản ra, mở cửa cho cô vào. Trong phòng, một người đàn ông đang nằm trên phòng bệnh, xung qunh là các bác sĩ và y tá đang không ngừng chăm sóc. Tiêu Tiểu Diệp đi lại nhìn bệnh nhân, bị đạn bắn, gim thẳng vào ngực trái. Máu chảy nhiều, thấm cả áo sơ mi. Nhưng quái lạ, tại sao các bác sĩ kia lại không lấy đạn ra.

- Bệnh nhân sắp chết, tại sao không lấy đạn.- Tiêu Tiểu Diệp nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.