Khi Tiểu Dương đi, nó mới chỉ mười hai tuổi, bây giờ đã mười năm rồi, nếu vẫn còn, chắc hẳn là dáng vẻ này đây.
Cô ôm chầm lấy Tiểu Dương, thật sự rất chân thực.
" Ba mẹ cũng ở đây." Tiểu Dương nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn thấy đối diện với mình bây giờ là hai bóng hình, mẹ và ba.
Mẹ vẫn đẹp như vậy, nét đẹp ôn hoà, trầm lắng. Cánh tay mẹ đang khoác qua tay của ba, hai người cũng đều mỉm cười nhìn cô.
" Tiểu Diệp!" Thanh âm vừa gần gũi, vừa xa lạ. Mười năm rồi, cô mới nghe thấy giọng mẹ, trong trẻo như suối, dịu dàng, nho nhã.
" Lớn rồi, xinh đẹp hơn." Mẹ đi tới phía cô, vuốt nhẹ mái tóc cô.
Cô ôm lấy mẹ, oà khóc, " Mẹ, con thực rất nhớ mẹ!"
" Mẹ cũng nhớ con rất nhiều." Lâm Tiểu Yến vòng tay ôm cô.
Mùi hoa tử đằng dịu êm thoang thoảng, vòng tay ấm áp của tình mẫu tử gần gũi, thân thương.
" Tiểu Diệp, ba xin lỗi con." Tiêu Cảnh trầm ổn nói, ánh mắt ông chan chứa đầy yêu thương.
" Không, ba không có lỗi, là lỗi của con!" Tiêu Tiểu Diệp nghẹn ngào.
" Chúng ta, không ai có lỗi cả. Tất cả đều là sự đời, sinh li tử biệt mấy ai tránh được." Lâm Tiểu Yến nhẹ nhàng.
Gia đình bốn người trong cõi mộng mơ đoàn tụ. Dẫu cho giây phút này ngắn ngủi khôn cùng nhưng vẫn đủ cho bao năm thương nhớ.
" Làm vợ rồi, nhất định phải chăm sóc cho gia đình của mình." Lâm Tiểu Yến cười, dặn dò cô.
" Vâng ạ." Tiêu Tiểu Diệp nghe lời.
" Đừng có bắt nạt anh rể em nhé!" Tiểu Dương nhanh nhảu.
" Chị bắt nạt bao giờ cơ chứ?" Tiêu Tiểu Diệp uỷ khuất.
" Để anh ấy chờ tận mười năm." Tiểu Dương vạch tội.
" Cái đó.." Tiêu Tiểu Diệp thẹn thùng, " Ai mà biết được chứ."
" Tiểu Diệp, Niên Vũ là người đàn ông tốt, con hãy chăm sóc chu đáo cho nó." Tiêu Cảnh nhắc nhở.
" Vâng." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
" Dẫu cho sau này hai đứa có xảy ra chuyện gì thì nhất định cũng đừng làm tổn thương nhau, đừng bỏ lỡ nhau." Lâm Tiểu Yến khẽ nói.
" Sau này ư?" Tiêu Tiểu Diệp nhìn mẹ.
" Đời này, ai biết được điều gì." Lâm Tiểu Yến ôn nhu.
" Đừng như ba mẹ, đến tận cùng vẫn là lạc mất nhau." Tiêu Cảnh hơi đau xót.
Chuyện tương lai, ai biết trước. Bây giờ cứ mỉm cười, cầm tay nhau, cùng đối mặt với bão dông.
—-
" Cô ấy mơ thấy gì mà rơi nước mắt vậy?" Bạch Niên Vũ lau giọt lệ nơi mi cô, ánh mắt ôn nhu.
Tiêu Tiểu Diệp hôn mê cũng đã mười ba tiếng rồi. Nãy giờ cứ thấy nước mắt chảy hoài thôi.
Cốc...cốc...cốc...
" Vào đi!" Bạch Niên Vũ nói.
" Thiếu gia, hoàng tử William đã tới đây rồi!" Thần Tự khẽ khàng nói, sợ đánh thức người kia.
" Ừ. Mặc kệ hắn đi." Bạch Niên Vũ nhíu mày.
" Lần này, chỉ sợ chúng ta không động không được." Thần Tự lắc đầu.
" Chờ qua năm mới rồi hành động." Bạch Niên Vũ thản nhiên, " Hắn cũng chẳng thể làm việc nhanh thế đâu."
" Vâng." Thần Tự ra ngoài.
" Quả thật là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu yên." Bạch Niên Vũ thở dài, lại tiếp tục ngắm nhìn cô vợ nhỏ.
****
Tiêu Tiểu Diệp lờ mờ tỉnh dậy, ánh sáng màu cam của chiếc đèn ngủ khiến cô hơi khó chịu.
" Tỉnh rồi sao?" Bạch Niên Vũ vẫn bên cạnh cô, ân cần.
Cô gật đầu.
Bạch Niên Vũ rót li nước, đưa tới cho cô.
Tiêu Tiểu Diệp một ngày không uống nước, cổ họng khát khô.
" Đói bụng." Cô khó khăn lên tiếng, cổ họng hơi khàn.
" Anh nấu cháo cho em, lần này là thật sự." Bạch Niên Vũ cười, còn khẳng định rất chắc chắn.
Cô chẳng nói gì, gật đầu.
Bạch Niên Vũ rời phòng.
Tiêu Tiểu Diệp đi lấy quần áo tắm rửa, dù gì thì hai tư giờ nằm trên giường, cũng hơi khó chịu.
Khi cô tắm xong, cả người đã thư thái hẳn. Cô đi xuống phòng bếp, thật sự muốn xem vị tướng nhà cô nấu ăn thế nào.
Bộ dạng rất chuyên nghiệp, thức ăn đều sắm đầy đủ. Cháo được nấu cẩn thận.
" Niên Vũ, anh học được phép gì mà kinh vậy?" Tiêu Tiểu Diệp chống cằm nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.
" Em phải hiểu, trên đời này, tồn tại những người được gọi là thiên tài." Bạch Niên Vũ ngẩng cao đầu.
" Xuống đất đi anh, trên đấy thiếu nguồn sống lắm." Tiêu Tiểu Diệp cười.
" Ừ, trên đấy chẳng có em, dưới đất có em.(*)" Bạch Niên Vũ giẻo miệng.
(*) " Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái." Hố hố...
" Thôi đi ông tướng." Tiêu Tiểu Diệp xấu hổ.
Nhìn cái bộ dạng như đầu bếp năm sao không bằng thế thôi chứ cháo chẳng có ngon như tưởng tượng đâu. Nhưng mà vì Bạch Niên Vũ nhìn cô bằng cái ánh mắt rất chi là nồng cháy và hi vọng nên cô đày gắng gượng ăn hết.
" Ngon không?" Bạch Niên Vũ hỏi.
" Ngon." Tiêu Tiểu Diệp nói.
" Ừ, anh biết là không ngon rồi. Lần sau anh sẽ cố gắng." Bạch Niên Vũ tỉnh bơ.
"..." Thánh thần thổ địa ơi!
" Tại em diễn dở quá! " Bạch Niên Vũ thành thực nói.
Tiêu Tiểu Diệp: Cần gấp một khoá học diễn xuất.
***
Hôm nay, An Tình được nghỉ học nên cô nhóc hẹn Tiêu Tiểu Diệp đi chơi.
" Lần trước, chị đột nhiên ngất xỉu khiến em rất sợ." An Tình vừa gặp đã bắt đầu kể.
Nói thực chứ lần ấy, quá sốc!
" Chị có sao không?" An Tình cầm tay cô, vẻ mặt lo lắng.
" Sớm đã không sao rồi." Tiêu Tiểu Diệp cười.
" May mà anh rể tới vừa kịp đấy!" An Tình thở phào.
Cô cũng chẳng biết nói gì, vì lần đó khi cô tỉnh lại đã là ở cung điện nguy nga của nữ công tước Emma Krisen rồi.
" Chị à.." An Tình gọi cô.
" Ừ, gì vậy?" Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
" Em dự định sẽ tới Áo để tham gia cuộc thi âm nhạc." An Tình nói.
" Khi nào thì đi?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
" Tuần sau, có lẽ năm mới em sẽ không đón được." An Tình áy náy.
Tiêu Tiểu Diệp hơi ngạc nhiên, " Như vậy làm sao được."
" Em thật sự rất muốn tham gia cuộc thi này." An Tình nói nhỏ.
Tiêu Tiểu Diệp trầm ngâm, ai cũng có một niềm đam mê cả, cô cũng có, để theo đuổi được nó, cũng không phải dễ. Nhìn An Tình say mê thế này thôi vậy.