Viện nghiên cứu Bắc Kinh Thành phố S
Một chiếc Lamborghini Huracan màu xám chạy với tốc độ ánh sáng lao đến viện nghiên cứu, chiếc xe được bẻ cua cực gắt đến chỗ gửi xe, mọi người tò mò nhìn xem ai lại có kĩ năng lái xe ngầu như vậy, lại còn đi siêu xe phiên bản giới hạn.
Đến khi cô bước xuống, mọi người há hốc
“ Giáo sư Đông Phương”, họ không ngờ giáo sư lại có kĩ năng lái xe điêu luyện như vậy, thương họ thấy cô lái xe rất chậm chậm họ còn thấy uổng cho mấy chiếc siêu xe kia.
Giờ họ nhận ra là do không phải tình huống khẩn cấp thì cô không bộc lộ thiên phú này ra.
Mọi người xung quanh chỉ có một suy nghĩ
“ Cô thích giấu tài năng như vậy thì họ sống sao đây”
Cô bình tĩnh xuống xe sau khi đã thay bộ đồ khác, quần tây đen với áo sơ mi sọc ca rô kẻ đỏ, đôi giày thể thao màu đỏ.
Họ nhìn cô cảm thán
“ Gu thời trang của giáo sư lại càng không phải nói, lúc giáo sư chưa về nước, viện nghiên cứu như cái bảo tàng lịch sử thế chiến toàn áo công sở màu sắc nhạt nhẻo “ .
Sau khi giáo sư đến, cô đã cho mọi người mở mang tầm mắt qua bài phát biểu
“ Mỗi ngày là một ngày mới vậy chúng ta hãy mang theo phong cách bản thân làm ngày mới của chúng ta thêm sinh động”
Qua bài phát biểu đó, mà viện cũng cho mọi người mặc dồ theo sở thích miễn là chỉnh chu và lịch sự.
Hội nghị Vacxin bắt đầu
Mọi người tập trung cao độ lắng nghe và ghi chép các phương án cô nói
“ Chúng ta sẽ cho ra vacxin ngày thử nghiệm trên các đối tượng tình nguyện trước, xem họ có sinh ra bài xích với vacxin hay không? Sau đó sẽ gửi một lô hàng gồm có 100 ống vacxin sang các nước đã ký hợp đồng với chúng ta “
“ Tiếp theo tôi sẽ cử mọi người đến các nước đó để lấy thông tin và làm báo cáo nộp cho tôi vào tháng tới “
Xong cô lại nhìn lên phòng kính phía trên là nơi của các giáo sư kì cựu và những lãnh đạo cấp cao, lúc này có một giáo sư tóc bạc lên tiếng
“ Uyển Tâm cháu có chắc vacxin này an toàn hay không? “
Một giáo sư trung niên khác lên tiếng
“ Chỉ cần vacxin thành công chúng ta sẽ kiếm được không phải là tiền đâu mà là hoàn kim cũng nên “
Thầy của cô lên tiếng
“ Quan trọng nhất là con người chứ không phải là tiền, con cứ làm đúng theo lời mà con đã tuyên thệ, chuyện này ta không có ý kiến, mọi người rất tin tưởng con “ .
Ngoài ông ra, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, họ tin tưởng tuyệt đối vào cô gái nhỏ bé này.
Cô được cánh nhà báo ca ngợi là “ Thiên tài Y học “.
Cô thấy mọi người không có ý kiến bèn nói
“ Còn 20 ngày nữa là phải hoàn thành theo kế hoạch, chúng ta sẽ tăng ca từ hôm nay , lương mọi người tăng gấp ba”
Mọi người đồng thanh hoan hô
“ Giáo sư vạn tuế “
Lúc này, trên phòng kính có ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cô cảm nhận được bèn nhìn lên lại thấy ánh mắt đó biến mất.
Không sai người này là một người yêu cô rất lâu rồi.
Cuộc họp kết thúc, cô gọi điện nói Dung Tề xuống giúp một tay
“ Hôm nay họp lại không thấy con hàng họ Dung này đi họp, lát cô sẽ bắt nạt anh hehe”
Một giờ sau , Dung Tề đến gặp cô, anh thấy cô chăm chú làm việc bèn định hù cô một phát, anh lại nghe giọng nói mất kiên nhẫn
“ Dẹp trò mèo của anh đi”
Anh cười khổ nói
“ Em có thiên lý nhãn à “
Cô liếc anh một cái nói
“ Bớt phí lời đi “
Anh chuyển chủ đề nói
“ Em không đi thăm Kinh Lục à, anh ta như một hòn vọng thê rồi đấy “
Cô nói “ em sẽ gọi hỏi thăm anh ấy, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ vacxin này mới có thể thăm anh ấy được “
Dung Tề nói
“Em vô tâm thật, dù gì anh ta cũng là anh của em mà”
Cô bình tĩnh nói
“ Anh bớt đánh trống lãng đi , em tự biết mình làm gì “
Xong cô ném cho anh một đống văn bản, văn kiện và kế hoạch nói
“ Lúc em quay lại hy vọng anh làm xong một nửa, em đi thăm bảo bảo đây “
Dung Tề cảm thấy lạnh gáy
“ Bảo bảo, ý em là con rắn đó sao “
Cô cười vui vẻ nói “ Phải em đi đây”
Dung Tề nắm tay cô nói “ Khoan đã”
nhưng không ngờ cô mất thăng bằng ngã vào lòng anh, hương oải hương tỏa ra làm anh đỏ mặt.
Anh nói “ Em đi bao lâu nguyên đống này anh căn bản làm không hết trong tối nay đâu.
Hơn nữa lát anh đói có gì cho anh ăn không.”
Cô phì cười nói “ Anh đừng lo em đặt cơm cho mọi người hết rồi, không bỏ đói anh đâu”
Toàn bộ cảnh này được nội gián trong phòng nghiên cứu gửi ảnh cho Thiếu Kỳ.
Điện thoại anh vang lên
“ Ting”
Anh mở tin nhắn nhìn thấy hình ảnh cô và Dung Tề thân mật, anh tức giận
“ Cô dám sau lưng tôi nắm tay đàn ông”
Anh gọi điện cho cô lại nghe không bắt máy, anh lấy điện thoại bàn làm việc gọi cô, cô bắt máy
“ Alo ai vậy”
Anh đáp “ là tôi, Uyển Tâm ai cho em lá gan quan hệ với người khác sau lưng tôi”
Cô thẳn thắn nói “ Tôi làm gì là chuyện của tôi, chúng ta đã nói rõ rồi mong anh thực hiện đúng”
Cô cúp máy làm cho mặt anh âm trầm.
Anh nói với thư ký
“ Đến viện nghiên cứu “ nhưng lại bị một cuộc gọi ngăn cản.
Anh bắt điện thoại và nghe giọng nói ngọt ngào bên kia
“ Thiều Kỳ anh khỏe không? Đợi em một chút nữa thôi em sẽ về bên cạnh anh”
Anh bất giác giật mình “ Em ở đâu? Anh chờ em”
Sau khi nghe điện thoại anh bác bỏ suy nghĩ gặp cho.
Anh xong công việc và ngủ một giấc mai tìm cô tính sổ.
Anh lại nhận được tin nhắn từ anh thư ký
“ Giám đốc phu nhân hình như bị người nào đó theo dõi, anh cần tôi điều tra không ?”
Anh đáp “ Không cần cậu bớt lo chuyện bao đồng đi”.