Tổng Tài Phúc Hắc Bá Đạo: Lão Bà, Em Thật Mê Người!

Chương 41: Người Phụ Nữ Quê Mùa





Nhìn bộ dạng căng thẳng của Hạ Tử Dục, Mục Cảnh Thiên lười biếng nhướng mày, “Vậy thì tốt, vậy thì tôi cũng không làm phiền hai người nữa, anh vợ!” Vừa dứt lời, Mục Cảnh Thiên vui vẻ mà rời khỏi.

Lần này đổi lại là Lăng Tiêu Vân có chút bất ngờ.

Anh vợ?Chẳng lẽ nói, người vợ trước đây của Mục Cảnh Thiên chính là em gái của Hạ Tử Dục?Đợi đến khi cô có thể phản ứng lại, Mục Cảnh Thiên đã vượt qua cô đi về phía trước, cô cũng chỉ có thể nhanh chóng bước lên đuổi theo hắn.

Khi dùng bữa, toàn bộ tâm trí của cô đều không đặt trên món ăn.


Mục Cảnh Thiên không thích ăn sushi, có thể nói, hắn càng thích dùng món tây hơn.

Nhưng hôm nay khi dùng bữa, hắn cũng không than phiền lấy một câu.

Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên, gần như mất cả nữa ngày mới hồi phục tinh thần, “Cảnh Thiên, vì trước của anh là em gái của Hạ Tử Dục?”Nghe câu hỏi của Lăng Tiêu Vân, Mục Cảnh Thiên ngước lên nhìn cô, “Đúng vậy, có chuyện gì không?"Nhìn vẽ mặt lãnh đạm của Mục Cảnh Thiên, tựa như chỉ có mình có suy nghĩ quá nhiều, “Không có việc gì, chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, không ngờ lại trùng hợp như vậy!”Nói đến vấn đề này, Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười lạnh, lúc này trong tâm trí hiện lên khung cảnh lần đầu tiên gặp người phụ nữ đó.

Một bộ trang phục công sở màu đen, tóc búi gọn, đeo một cặp mắt kiếng, khuôn mặt không chút cảm xúc, chính là hình tượng gái già điển hình.

Nhưng điều khiến hắn mất hứng nhất chính là, khi gặp hắn, người phụ nữ đó nếu không phải nhìn hắn thì cũng chỉ biết cuối đầu im lặng không nói gì.

Sau lần gặp mặt đó, Mục Cảnh Thiên cũng không muốn gặp lại cô ta thêm lần nào khác, cho dù có gặp, cũng không muốn nhìn thêm một chút.

Nói đến đây cũng cảm thấy thật kì lạ, trôi qua nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện đã quên đi, nhưng bóng hình của người phụ nữ đó vẫn tồn tại trong tâm trí của hắn, không cách nào xóa mờ.

Nghĩ đến đây có chút bực bội, “Đừng nhắc đến người phụ nữ vô vị đó!” Mục Cảnh Thiên không vui nói.


Nếu như lúc này không phải vì chọc tức Hạ Tử Dục, có lẽ hắn đã sớm quên mất, mình trước đây từng có một người “vợ trước”.

Lăng Tiêu Vân cũng biết rõ vợ trước của hắn chính là một người phụ nữ vô vị, rất xấu cũng như rất quê mùa.

Đến mức cho dù bọn họ đã kết hôn hai năm, Mục Cảnh Thiên cũng không đụng vào cô ta một lần nào.

Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu Vân liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Hiện nay người khiến cô không yên tâm nhất chính là Hạ Tử Hy.

Nhắc đến người này, Lăng Tiêu Vân liền nhìn Mục Cảnh Thiên, “Đúng rồi Cảnh Thiện, hợp đồng anh giao cho Hạ Tử Hy phụ trách như thế nào rồi?"Nói đến đây, ánh mắt Mục Cảnh Thiên lướt sang nhìn cô ta, “Chuyện này em không biết sao?”Một câu nói khiến cho Mục Cảnh Thiên có chút hoảng hốt, “Cảnh Thiên, câu nói này có ý gì?” Lăng Tiêu Vân chỉ có thể cười gượng.

Không lẽ Mục Cảnh Thiên đã biết việc cô gái người vào công ty hắn?Hoặc là nói Hạ Tử Hy đã nói gì với hắn? Nhất định là như vậy, nghĩ đến đây Lăng Tiêu Vân càng căm ghét Hạ Tử Hy.

“Không có ý gì, hợp đồng đã ký kết thành công, dự án đó hiện tại do cô ta phụ trách!” Mục Cảnh Thiên lười biếng nói.


Ký kết thành công?Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân nhíu mày.

Nhiều năm như vậy, có thể ký được hợp đồng từ chỗ Hà tổng không được mấy người.

Hạ Tử Hy thành công rồi?Nếu nói như vậy cô không thể chỉnh được cô ta?Lăng Tiêu Vân có chút không cam lòng, không nghĩ rằng không chỉnh được cô ta, còn khiến cho cô ta có cơ hội phụ trách dự án đó!Sắc mặt Lăng Tiêu Vân càng trở nên khó coi.

Có đôi khi ghét một ai đó không cần lý do! Chỉ cần một ánh mắt liền biết được, người đó chính là kẻ địch lớn nhất của bạn.

Nhưng đáng tiếc, Hạ Tử Hy chưa từng xem Lăng Tiêu Vân là kẻ địch.

Tranh giành một người đàn ông như Mục Cảnh Thiên, cô thật sự không có chút hứng thú, cô hiện tại chỉ hận không thể cách hắn ta càng xa càng tốt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.