Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng

Chương 26: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm 2



Cô nhóc nghiêng đầu, giọng trẻ con non nớt, “Nhưng sau này cậu sẽ lớn lên mà! Chú hai nói với Tâm Can là sau này lớn lên Tâm Can sẽ có gia đình riêng của mình, đến lúc đó sẽ phải rời xa bố. Nên không thể phá đám bố xem mắt mãi được, nếu không sau này Tâm Can bỏ bố đi rồi, bố không có ai chơi sẽ rất đáng thương. Sau này cậu cũng sẽ lớn lên, cũng phải rời xa cô xinh đẹp, đến lúc cậu đi rồi, cô xinh đẹp không có ai bầu bạn cũng sẽ rất đáng thương đó.”Không biết đã nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên khuôn mặt Lâm Duệ trở nên u ám.“Cậu sao thế?”“Không sao.”“Nói dối! Rõ ràng là không vui!” Cô nhóc bĩu môi, hừ một tiếng, “Khẩu thị tâm phi!”Ngoài của.Tiêu Diễn gặng hỏi nhiều lần, “Hứa Dịch, chuyện gì vậy, cậu bé đó là con trai của Lâm Quán Quán thật hả?”Hứa Dịch nhìn Tiêu Lăng Dạ, thấy anh đúng đó sắc mặt lãnh đạm, không lấy gì làm hứng thú.Anh ta không khỏi thắc mắc, “Đại ca, anh không muốn biết à?”Tiêu Lăng Dạ không đáp mà hỏi ngược lại, “Có phải hay không thì liên quan gì?"Rõ ràng!Lâm Quán Quán không có người đàn ông nào khác, nếu không lịch sử cuộc gọi của cô đã không chỉ có liên hệ với mỗi Hứa Dịch, mà Hứa Dịch thì... không thể nào có quan hệ nam nữ với Lâm Quán Quán được.Người con gái anh đã chọn, có con hay không anh chẳng bận tâm, chỉ cần không có người đàn ông khác là được!Tiêu Diễn há hốc mồm kinh ngạc, “Anh, anh làm thật đấy à?”Tiêu Lăng Dạ dng dưng liếc mắt nhìn anh ta, không nói.Tiêu Diễn đã hiểu được điều mà anh muốn biểu đạt: Anh đây đã đùa giỡn bao giờ!OMG!Tiêu Diễn sốc nặng!Hứa Dịch cũng ngỡ ngàng, rồi anh ta mỉm cười, anh ta cụp mắt xuống một lúc, cuối cùng vẫn che giấu sự việc, “Đứa bé đó không phải là con ruột của Quán Quán, là một đứa trẻ bị bỏ rơi cô ấy tình cờ gặp được ở nước M, sau đó đem về nhận nuôi.”Tiêu Diễn thở phào một cách khoa trương.Anh ta vỗ ngực, “Vậy thì tốt vậy thì tốt! Nếu để bố mẹ tôi biết anh tôi cầu hôn với một người phụ nữ đã có con, họ không dám làm gì anh tôi đâu, chắc chắn sẽ trút giận lên người tôi, nếu mà biết tôi không ngăn cản, chắc chắn sẽ đánh tôi quà chân!”Mắt Hứa Dịch lóe lên, “Đại ca!”Tiêu Lăng Dạ quay sang nhìn Hứa Dịch.Hứa Dịch trầm giọng xuống, “Tuy chúng ta là anh em chơi với nhau từ bé, nhưng Quán Quán cũng là người bạn thân nhất của em, nếu anh chỉ vì Tâm Can thì không cần đến với cô ấy đâu, mấy năm qua, cô ấy đàn bà con gái một thân một mình nuôi con ở nước ngoài không dễ dàng gì, em không muốn cô ấy chịu tổn thương.”Tiêu Lăng Dạ đút tay vào túi, “Tôi tưởng cậu hận người nhà họ Lâm!”Hứa Dịch ngây ra, rồi cười khổ sở, Em vẫn chưa đến mức không phân biệt phải trái như thế, em với... Không phải lỗi của người nhà họ Lâm, càng không liên quan đến Quán Quán, là vấn đề của riêng em.”Nhắc tới vấn đề này, cả ba người đều lặng thinh.Lâm Quán Quán nằm nghe hai đứa trẻ chuyện phiếm, thời gian trôi đi thật nhanh, không bao lâu ba người bên ngoài đã quay trở lại.Hứa Dịch vào phòng bệnh, Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn lại không theo cùng.Tiêu Diễn đừng ngoài cửa vẫy tay gọi Tâm Can, “Tâm Can, đi thôi!”“Đi luôn bây giờ ạ?”“Không còn sớm nữa, chúng ta phải về nhà thôi.”Tâm Can gục đầu, chia tay Lâm Quán Quán đầy lưu luyến, “Cô xinh đẹp ơi, con về nhà đã nhé, ngày mai con lại đến thăm cô.” Không đợi Lâm Quán Quán trả lời, cô bé đã quay sang ôm Lâm Duệ, nói với vẻ buồn tủi, “Tui cậu không cho tớ cướp cô xinh đẹp, nhưng tớ vẫn rất quý cậu, chịu thôi, ai bảo tớ bao dung thế cơ chứ, lúc nào rảnh tớ lại tới chơi với cậu nhé, về đây!”Lâm Duệ chưa từng tiếp xúc với các bạn khác ở khoảng cách gần như thế này bao giờ, nhưng cậu phát hiện ra rằng, cảm giác được cô bé bụ bẫm này ôm... cũng không tệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.