Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê : Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng

Chương 50: Uy hiếp 1



Sở Khiêm và Lãnh Quân Lâm đứng cạnh nhau, nhìn biểu hiện của Lâm Vi và Lâm Quán Quán, Sở Khiêm sờ sờ cằm của mình.“Thú vị, thật sự thú vị! Lâm Vi thực sự bị áp chế, hơn nữa còn không thể phản kháng lại, cô gái Lâm Quán Quán này thật sự thú vị."Chơi áp lực!Chơi áp lực có nghĩa là khi diễn viên diễn bộ phim của đối thủ, diễn viên có năng lực diễn xuất rất mạnh, vô cùng đặc sắc còn một diễn viên khác thì năng lực diễn xuất không mạnh, hoặc thiếu độ mềm dẻo, làm cho vai diễn của mình bị mờ nhạt, không gây được ấn tượng với khán giả.Rõ ràng Lâm Vi là nữ chính nên không thiếu độ mềm dẻo mà là vì năng lực diễn xuất kém nên đã bị Lâm Quán Quán áp chế.Đáng sợ hơn là.Lâm Quán Quán không những áp chế về năng lực diễn xuất của Lâm Vi mà ngay cả ánh mắt và khí chất của cô ấy cũng áp chế Lâm Vi, khiến cô ấy cảm thấy hứng thú và không ngừng lại trò chơi của mình.Sở Khiêm lẩm bẩm, dáng vẻ như được xem trò vui, “Lâm Quán Quán chắc là có thù gì đó với Lâm Vi rồi, chèn ép cô ấy nhiều như vậy....Tổ quay phim hôm nay có tin bát quái, có hứng thú không?”Lãnh Quân Lâm lạnh nhạt nhìn Sở Khiêm.Sở Khiêm không những là một diễn viên thực lực mà trong tay anh còn nắm 2% cổ phần của công ty truyền thông Hoa Hạ, đừng nghĩ 2% là nhỏ, với thu nhập hàng năm của truyền thông Hoa Hạ, 2% này đủ cho Sở Khiêm không cần làm gì mà vẫn có thể sống phú quý cả đời.Đều là cổ đông, quan hệ giữa Sở Khiêm và Lãnh Quân Lâm cũng không tồi, anh ấy biết Lãnh Quân Lâm là con người có gương mặt lạnh lùng nên cũng không để ý, cười một cái, “Nói cho cậu biết cũng không sao! Hôm nay có một nữ diễn viên chính sau khi trang điểm một lúc thì mặt đỏ bừng lên, mụn cũng mọc đầy mắt, đạo diễn Lý bảo người kiểm tra đồ trang điểm thì phát hiện đồ trang điểm có người cho đồ gì đó vào, mà đồ trang điểm đó vốn dĩ dùng để trang điểm cho Lâm Quán Quán... Đạo diễn Lý đã dìm chuyện này xuống...”Lãnh Quân Lâm không hề có hứng thú với mấy tin bát quái kiểu này.Ánh mắt sâu xa của Lãnh Quân Lâm nhìn về phía Lâm Quán Quán cách đó không xa rồi bắt đầu rời đi.“Ây, cậu đi rồi sao?” Sở Khiêm đuổi theo, “Đợi mình với, hôm nay nghỉ rồi, chúng ta cùng nhau đi uống rượu đi.”“Không đi!”“Sao lại không đi, con hổ cái nhà cậu không cho đi hả?”Nhắc đến Lâm Song Song, gương mặt Sở Khiêm lạnh lùng tỏ vẻ chán ghét, “Đừng có nhắc đến cô ấy với mình.”“Không phải chứ, hai người lại cãi nhau hay sao?”Sở Khiêm đuổi theo Lãnh Quân Lâm, dần dần rời đi.Sáu giờ chiều buổi ghi hình kết thúc, Lâm Quán Quán đi vào phòng thay đồ khá nhiều người, mọi người đang nói chuyện rôm rả, sau khi nhìn thấy Lâm Quán Quán đi vào thì im bặt, dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lâm Quán Quán.Lâm Quán Quán hình như không nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người, cô ấy khiêm nhường chào hỏi từng người một, mọi người nhìn thấy vậy cũng mỉm cười lại với cô.Lâm Quán Quán đột nhiên hiểu rõ.Hôm nay cô cũng coi như là đắc tội với Lâm Vi, Lâm Vi là người cũ, cô lại là người mới, những người này đương nhiên sẽ giữ khoảng cách với cô.Cô cũng không để ý nhiều, thay quần áo xong liền rời khỏi phòng thay đồ.“Chị Lâm, chị Vị của chúng em tìm chị có chút chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.