“Để cho em đi đi, anh!” Tình Không biết thân thủ của Hắc Ngân Thánh, nên nhanh chóng hướng lưỡi dao về phía cổ họng của mình, lưỡi dao sắc bén chạm vào da thịt, đã là ra vết máu.
Cô mở to một đôi mắt to, cầm đầy bọt nước nhìn hắn, Hắc Ngân Thánh nhìn này một màn, đau lòng đến độ phải chết rớt.
“Tình Không, đừng làm chuyện điên rồ, cho dù chỉ có được thi thể của em, ta cũng sẽ không cho em đi!” Hắc Ngân Thánh ngoan quyết nói xong, khi hắn tiến lên muốn đoạt lấy con dao trong tay cô, Tình Không rất nhanh lui về phía sau hai bước, vết đao lại sấm vào da thịt mấy tấc, máu đỏ tươi theo mạch máu của cô chảy ra, ánh mắt mơ hồ nhìn vào Hắc Ngân Thánh.
“Tôi phải sống như thế nào! Anh đã làm ra loại chuyện gì với Sơ Tình, sau này biết phải làm sao? Người đó là chị ruột của tôi! Hắc Ngân Thánh, trên tay anh nhuốm máu mẹ tôi, thêm tôi cũng đâu có sao nhỉ!”
Nước mắt Tình Không rơi lã chã, cô ở dưới cánh đại bàng của hắn trưởng thành hai mươi năm, cô là cô gái hắn nhìn từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ, chưa có một ngày hắn nghĩ, cô cư nhiên dùng dao chỉ vào chính mình cổ, dùng tánh mạng chính mình đến uy hiếp hắn!
“Tình Không, không nên ép ta, ta sẽ không tha em đi!” Hắc Ngân Thánh sợ hãi, cũng dao động, nhìn máu chảy từ cổ cô ra, hắn đau lòng, cũng thương tiếc cô.
Tình Không nhìn thấy sự do dự trong mắt hắn, nhưng như không nghĩ muốn buông tay như cũ, cô nhắm mắt, hai hàng lệ dài cứ như vậy hạ xuống.
Vết dao bén nhọn đâm vào cổ họng, Hắc Ngân Thánh nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của cô, nói, “Hắc Ngân Thánh, kiếp sau, chúng ta làm anh em ruột thịt của nhau, được không? Anh thương em giống như anh trai, kỳ thật em luôn nghĩ rằng, làm em gái của anh thực hạnh phúc!”
“Kiếp sau, em cũng muốn là con gái của mẹ, muốn có một người cha thương yêu, một chàng trai yêu thương……, em…. muốn, chính là một …phần hạnh phúc bình thản thôi!”
Tình Không chỉ là mong muốn có một cuộc sống giản đơn như vậy, đối cô mà nói cũng là một loại hy vọng xa vời.
Mẹ đã chết, ba không biết sự tồn tại của cô, người cô yêu không yêu cô, ngay cả người cô coi như anh trai cũng yêu cô đến biến thái.
Đời này, Tình Không cảm thấy cô thực vất vả, nếu nói trước khi mười lăm tuổi, cô còn có thể vô ưu vô lự, thoải mái sinh sống trong tòa lâu đài hắn cho cô, hiện tại đối cô mà nói, bên kia đều là địa ngục —
Tình Không trên mặt đều là nước mắt, Hắc Ngân Thánh bất động, ánh mắt Tình Không chuyên chú theo dõi sắc mặt của hắn, không chú ý tới hắn, bước chân run nhè nhẹ về phía sau lui hai bước.
“Anh, kỳ thật em không chán ghét anh, em chỉ là…… Hận ngươi!”
Tình Không không hề để ý đến ngôn ngữ, vết đao bén nhọn tiếp tục đâm sâu, khi cô dùng sức đâm xuống, Hắc Ngân Thánh không khống chế được quát to, “Ta thả em đi!”
“Mộ Tình Không, em đi đi! Nếu lại làm cho ta bắt được em, em đời này sẽ không có bât cứ cơ hội nào uy hiếp ta nữa đâu!”
Hắc Ngân Thánh rất nhanh quay sang, Tình Không không có phát hiện được khóe mắt hắn lúc này ướt át, ngay cả tiếng nói phát ra đều có chút âm rung.
Cô có thể ngoan quyết tâm, nhưng hắn luyến tiếc!
Tình Không của hắn, khi nào thì trở nên ngoan liệt như vậy, tàn nhẫn như vậy, trái tim hắn ai oán, hắn yêu cô, nhưng cô hận hắn!
Tình Không không dám lơi lỏng, nghe mệnh lệnh của hắn sau, cô nhanh chân muốn đi nhanh đến chỗ hải quan, dao còn để ở yết hầu.
Cô biết Hắc Ngân Thánh là loại người nào, cũng sợ hắn sẽ lại đuổi theo, cô một khắc cũng không dám buông trong tay đao.
Đến khi vào trong máy bay, tất cả mọi người bị cô gái mặc quần trắng nhuốm đầy máu dọa khiếp, còn dao nhỏ nhắm thẳng vào yết hẩu không buông, nước mắt Tình Không lại không ngừng rơi xuống, trong lòng giờ này lại là cảm giác thoải mái.
Cô rốt cục chạy khỏi nơi ma quỷ kia, thoát đi khỏi hai tên đàn ông ma quỷ!
Trong cổ Tình Không huyết còn tại chảy, thân thể của hắn vốn sẽ không khôi phục, có thể chống đỡ đến bây giờ, chính cô đều cảm thấy bất khả tư nghị.
Ngồi ở cabin nội, đợi cho máy bay lên xuống kia một khắc, cô giống cái đứa nhỏ giống nhau khóc lớn ra tiếng.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô không sao chứ?” Tiếp viên hàng không bị bộ dáng một thân đầy máu của Tình Không làm hoảng hốt, cô gái hảo tâm hỏi, sau đó đưa cho Tình Không một cái khăn, cô cảm kích tiếp nhận, dao trong tay lập tức buông ra, trước khi ý thức của Tình Không mơ hồ, cô nghe được một giọng nói quen thuộc ấm áp, khiến cho cô an tâm ấm áp.
“Thực xin lỗi, Tình Không, tôi đã tới chậm!”
Hai ngày sau
Tình Không tỉnh lại ở trong hoàn cảnh một mảnh trắng như tuyết xa lạ, mùi thuốc khử trùng khiến cô muốn nôn khan.
Theo sau lưng của cô còn có một đôi bàn tay to đang giữ lấy, Tình Không nhìn gương mặt tuấn tú mỗi lúc một hiện rõ kia, ngón tay không khỏi nắm chặt chăn trên người.
Trước đó một khác, cô còn tưởng rằng là chính mình bị ảo giác, hóa ra đúng là cậu ta!
Việt Trạch —
“Cổ không nên cử động, vết thương đã được băng bó tốt rồi!” Việt Trạch nghiêng mặt xem cô, sau đó lạnh lùng quát lớn, “Tình Không, mới bao lâu thời gian không gặp tại sao em lại bị thương nhiều như vậy?”
Thân thể cực kỳ suy yếu, động một chút toàn thân xương cốt thật giống như bị chặt ra.
Tình Không không hỏi cậu ta xem bác sĩ nói như thế nào, trong tiềm thức của cô kháng cự, mặc kệ là dạng kết quả nào, cô đều phải nhận.
Kỳ thật cô có cảm giác, một khắc ngồi xuống ghế máy bay kia, bụng bắt đầu đau đớn.
Tình Không cảm thấy rất khó chịu, cổ đau, bụng đau, ngay cả ngực cũng đau.
Việt Trạch cũng không nói, chỉ lẳng lặng ở cạnh cô, bàn tay to ấm áp bắt đầu vuốt ve theo cổ của cô, lại chậm rãi dời về phía bụng cô, toàn bộ động tác không mang theo sắc tình hương vị gì, loại cảm giác này làm cho Tình Không an tâm không giải thích.
Tình Không ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng hơn một tháng, trong lúc này cô cùng Việt Trạch một câu đều không nói qua, Tình Không vì mất máu quá nhiều, thời gian đó hầu như đều ở mê man, Việt Trạch cứ y thâm tình nhìn cônhư vậ, nhìn sắc mặt cô từ tái nhợt sắc chuyển thành hồng hào, nhìn cô một ngày thêm khỏe mạnh lên.
Cô cần thời gian để ổn định lại tâm tình của mình, Việt Trạch săn sóc không có quấy nhiễu cô, cũng không hỏi cô trên người đã xảy ra chuyện gì.
Chờ thân thể của cô dần dần tốt lên, cô cảm thấy người bây giờ đã khỏe lại giống như ngày trước, ba lượt hai lần rút đi một lượng máu lớn, người bình thường cũng không chịu nổi, huống chi cô còn đang có thai.
“Tình Không, bác sĩ nói, thân thể của em không thích hợp để giữ thai, chúng ta……” Tiếng Việt Trạch ân cần quan tâm ở phía sau, một chiếc áo khoác lên vai cô, Tình Không nhìn khuôn viên dưới bệnh viện, lá thu rơi xuống, nơi đó có người già, có trẻ con đang nhìn ánh tà dương.
Tình Không mặt không chút thay đổi, hai tay vuốt ve bụng mình, tiểu sinh mệnh ương ngạnh kia, thật giống cha của nó, ngay cả sức sống cũng ương ngạnh như vậy.