“Tình Không. Chỉ cần em nói một câu, anh có thể giúp hắn! Nhưng em đương nhiên biết anh muốn gì!” Lôi Ân thành thật nói với Tình Không.
Người đàn ông này, hắn luôn có biện pháp đem cô ăn gắt gao.
“Anh không sợ tôi càng hận anh sao?” Tình Không mở to mắt, trong lòng cô rơi vào kịch liệt mâu thuẫn, nếu cô không nói lời này, Lôi Ân rất có khả năng thấy chết mà không cứu được, nhưng, cô có thể nhẫn tâm nhìn Hắc Ngân Thánh chết ở trong tay Hắc Ưng sao?
Cái người đàn ông kia, ông ta căn bản không xứng đáng làm cha cô! Ngay cả những hành vi ông ta từng làm với Mộ Linh, Tình Không đã muốn hận chết ông ta!
“Em đã hận rồi, anh cũng chẳng bận tâm em hận thêm nhiều một chút! Tình Không, anh muốn em, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, làm được không?” Lôi Ân thưởng thức những lọn tóc tóc trước ngực cô, xúc cảm mềm mại như vậy, giống như vuốt ve da thịt của cô vậy.
“Anh không nên ép tôi……” Tình Không lui ra phía sau hai bước, con ngươi đầy giãy dụa.
“Anh không bức em, Tình Không, em có thời gian suy nghĩ, nhưng Hắc Ngân Thánh có còn mạng hay không thì anh không biết!” Lôi Ân im lặng nói xong, giống như là nói xong một chuyện bình thường như trời trong mây trăgs, theo sau liền bỏ lại Tình Không đi ra khoang thuyền.
Tình Không đứng yên, nội tâm kịch liệt đấu tranh, cô không có cách nào thờ ơ, biết Hắc Ngân Thánh nguy hiểm cô không thể không quan tâm, nếu không có Hắc Ngân Thánh, sẽ không sẽ có Mộ Tình Không hôm nay!
“Tôi đồng ý với anh, Lôi Ân, anh cứu anh tôi đi!” Tình Không do dự vài giây, cuối cùng cũng đã ra quyết định, Lôi Ân sớm dự đoán được cô nói như vậy, hắn từ phía sau đem cô ôm vào trong lồng, sau đó hứa hẹn nói: “Tình Không, anh sẽ cứu hắn, còn có thể báo thù cho em!”
Sẽ không đợi thêm nữa, nhân cơ hội này, hắn cùng Hắc Ngân Thánh liên thủ, đem Hắc Ưng kia đạp đổ!
Vài giờ sau, du thuyền ở trước mặt đất liền thì dừng lại, xa xa, Tình Không thấy được một mảnh bụi hoa, Lôi Ân muốn dùng thức cách thức ôm công chúa đưa cô đi.
Nơi này là một đảo nhỏ, khắp nơi đều có huân y thảo, đứng ở chỗ này, Tình Không còn tưởng rằng chính mình đến Provence, nước Pháp.
“A đẹp quá…… Nơi này nữa…., tên gọi là gì?” Tình Không vui sướng chớp mắt, lông mi thật dài giống hai cánh dẻ quạt lay động.
“Thiển Tử Tình Không!” Tiếng nói sâu thẳm như đại dương quán nhập bên tai Tình Không, cô kìm lòng không được lập lại một lần, “Cái gì?”
“Gọi là Thiển Tử Tình Không, tặng em, thích, sao?” Lôi Ân lần đầu tiên hao tốn nhiều suy nghĩ để lấy lòng một người phụ nữ như vậy, chỉ dùng thời gian vài ngày vận hồi huân y thảo này từ nước Pháp, còn cả tòa thành mộng ảo, trực giác hắn mách rằng, cô nhất định sẽ thích.
“Không thích!” Tình Không nổi giận đem huân y thảo kia nhổ lên đập vào người hắn, sau đó đùng đùng đi về phía trước.
Lôi Ân có chút không hiểu, cũng không kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, nhất là ở trước mặt Tình Không, hắn luôn nói cái gì sai cái đó, làm cái gì sai cái đó.
Hắn nghe xong chưa biết nên nói gì, đưa cô thứ cô thích, muốn cô vui vẻ nhưng vẫn là chọc cô tức giận!
Tình Không trừng mắt nhìn hắn chừng ba mươi giây, sau đó từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn đó phun ra ba chữ, “Bệnh thần kinh!”
Lôi Ân khó thở, hắn cũng nhìn lại Tình Không, các cô gái không phải đều thích lãng mạn sao, trước kia hắn mang Sơ Tình du lịch, cô gái sớm cảm kích đến rơi nước mắt, đương nhiên, nơi này hắn chưa bao giờ mang Sơ Tình đến!
“Giữa đông đi ra biển, Lôi Ân、 anh có bệnh à!” Tình Không không khách khí đẩy hắn ra,
Ánh mắt khinh bỉ nhìn Lôi Ân, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó mặt biến thành mất tự nhiên.
Trên biển
Thuyền chìm Hắc Ngân Thánh cả người đều chìm vào hải lý, Dịch Phong đem người của Hắc Ưng đánh hết đi, theo hướng ngược lại chảy tới, lại gặp một đội cứu viện.
Dịch Hàn dẫn theo trăm người cùng với mấy chiếc thuyền đến tiếp trợ bọn họ, đợi cho những người đó bị đánh triệt xong, khi trở về tìm Hắc Ngân Thánh, thân thể của hắn đã bị sóng cuốn đến xa mấy thước.
Toàn bộ thân mình Hắc Ngân Thánh đều lềnh bềnh trên mặt biển, từng đợt sóng đánh vào người hắn, hắn vẫn mang phẩm giá kinh người, còn chống đỡ bơi đến bờ biển, hắn bê bết nằm trên mặt đất, thở từng ngụm từng ngụm, hôm nay hắn có thể may mắn sống sót, hắn thề, sẽ làm cho Hắc Ưng cũng nếm thử cảm giác này.
Dịch Hàn cùng đội ngũ rất nhanh tìm đến Hắc Ngân Thánh, lần này trước khi hành động cứu viện, Lôi Ân cũng đã chuẩn bị tốt để liên thủ với Hắc Ngân Thánh.
“Ngươi trở về nói cho Lôi Ân, ta không dùng Tình Không làm giao dịch, muốn một ngày nào đó, ta sẽ đem cô gái giành trở về!” Hắc Ngân Thánh chỉ còn lại có nửa cái mạng, hắn sẽ không buông tay quyền thế, cũng sẽ không buông tha cho Tình Không.
Hắc Ngân Thánh lấy gương mặt thật đối diện với người, trên mặt hắn kia là vết sẹo dữ tợn khủng bố, lại mang theo một loại tuấn mỹ mê hoặc nhân tâm.
Khi Tô Khuynh nhìn đến gương mặt của hắn, Hắc Ngân Thánh bóp cổ cô, sau đó âm lệ nói, “Tô Khuynh, mạng của cô giữ lại đó! Cô hảo hảo ngẫm lại, xem nên chết như thế nào, ta sẽ thành toàn cho cô!”