Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 42: Động vật máu lạnh



Nói xong, hắn cúi người, cắn mạnh một cái lên môi cô. Cô nghiêng đầu, cằm bị hắn chế trụ, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn.

Mang theo một chút hơi ấm, toàn thân cô đều nổi da gà, thẳng đếu khi đầu lưỡi của hắn xông vào trong khoang miệng của cô.

Cô nhắm mắt lại, cắn thật mạnh xuống.

Dưới thân lập tức truyền đến một cảm giác mát lạnh, cô bỗng dưng mở to mắt ra nhìn. Bàn tay cầm một đầu roi da của hắn đã muốn xộc vào nơi tư mật của cô để tìm kiếm.

“ Dừng tay….” Mùi máu tanh lan tràn khắp khoang miệng của hai người, Tình Không cong người muốn tránh đi nhưng lại bị hắn bám riết.

Cái lạnh và ngứa bắt đầu từ giữa hai chân của cô truyền đi, cảm giác rõ ràng như vậy khiến cô mở lớn hai mắt, hai con ngươi trợn tròn lên như chết lặng. Những tiếng nức nở bị hắn nuốt vào trong miệng.

Một vệt máu trào ra nơi khóe miệng, cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, tùy ý để hắn tách hai chân cô ra, rồi dần dần lần lên vùng bụng.

“ Cốc, cốc, cốc” Ba tiếng gõ cửa có quy luật vang lên đánh vỡ một màn kích thích.

Lôi Ân nháy mắt hiện lên vẻ lo lắng, Tình Không lập tức mở mắt ra, may mắn mà mở được miệng.

“ Không phải lần này, cũng sẽ là lần sau! Cô trốn không thoát đâu!” Hắn đột nhiên buông cô ra, tà ác thổi khí ở bên tai.

Thân thể lập tức mất đi chống đỡ, Tình Không té ngã trên thảm, Lôi Ân đã nhanh chóng mặc quần áo đi ra cửa.

“ Chuyện gì?” Hắn ác liệt mở miệng, Dịch Hàn vội vàng dâng điện thoại trong tay cho hắn, “ Là điện thoại tiểu thư Sơ Tình.”

Lôi Ân đi ra ngoài rồi, Tình Không mới thở nhẹ ra được một hơi, nhưng cô vừa sợ vừa kinh ngạc nhìn chính mình toàn thân đang xích lõa nằm ở nơi này, vạn nhất mà hắn trở lại ngay bây giờ thì…

Cổ tay cô bị trói, cô không dám ngẩng lên nhìn nó, bên hông vẫn còn đang quấn sợi roi da kia. Khẩu vị của người đàn ông kia thật đủ biến thái, máu hắn chắc cũng giống như máu rắn, đều lạnh.

Tình Không cố gắng giãy dụa cũng không thoát khỏi tầng da trơn trượt trói trên da mình. Đầu Tình Không đầy mồ hôi. Đột nhiên, một trận ngao âm truyền tới, tiếp đó trước mặt chỉ toàn là một màu đen. Một con vật đen đã đi đến bên người cô.

Khi nó há to cái miệng lớn đỏ lòm, không biết vì sao, Tình Không cảm thấy không hề sợ hãi.

Răng nanh sắc bén của Mark cắn nát chiếc thắt lưng kia, Tình Không vội vàng nhảy dựng lên vớ lấy chiếc áo sơ mi của Lôi Ân. Lúc này, cô mới cảm giác bản thân mình được an toàn.

“ Mày tên là Mark có phải không?” Tình Không nhìn con vật cao đến hơn gần nửa người. Khi cô vươn tay sờ lên bộ lông đen mượt của nó, nó ôn thuận ngồi xổm xuống bên chân cô, cọ cọ vào đầu gối của cô.

Một cảm giác ngưa ngứa nhột nhột truyền từ hai chân lên, Tình Không nhẹ nhàng nở nụ cười, nó đang giúp cô bớt sợ có phải không?

Cô dịu dàng vuốt ve bộ lông của nó, nói: “ Mày chạy nhanh đi tìm chỗ trốn đi nha! Nếu không, lát nữa tên biến thái kia quay lại nhất định tìm mày gây phiền toán đấy!”

Tình Không nghịch ngợm trừng mắt nhìn nó. Mark giống như nghe hiểu được lời của cô, vội vàng phe phẩy cái đuôi rồi đi theo phía sau Tình Không ra khỏi phòng.

Tra Lý đem cô đến căn phòng mà lúc trước cô ở. Tình Không vẫn phòng bị nhìn hắn ta. Hắn ta dùng ánh mắt có thể đông chết người nhìn thân hình đơn bạc của cô một cái, nói: “Điện hạ đêm nay sẽ không đến tìm cô đâu!”

“ Tử đầu gỗ, cười một chút sẽ chết người à?” Tình Không đem toàn bộ tức giận đối với Lôi Ân phát tiết tất cả lên người Tra Lý. Cô khó hiểu, đá lên hai chân của hắn. Thấy hắn không có phản ứng gì, cô hậm hực đóng “ Phanh” cửa lại, muốn đem cửa khóa trái.

Trong lòng đột nhiên lại có chút cảm giác vắng vẻ, hắn không đến tìm cô, chính là vì cô gái tên Sơ Tình kia sao?

Không biết vì sao, mỗi lần nghe được cái tên này, trong lòng cô lại có một cảm giác rầu rĩ không sao tả nổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.