“Cốc Vân, tính tình của cô vẫn một chút không thay đổi!” Cốc Vân đang định tát thêm một cái nữa, bị một cánh tay khác giữ lại, nghe thấy tiếng của Tả Sâm, Cố Vân đương nhiên có vài phần kiêng kị.
“Yên tâm đi! Người biến mất ở chỗ tôi, tôi đương nhiên sẽ tìm trở về!” Tả Sâm thâm trầm nhìn Tình Không, Lôi Ân mang theo người chạy ra ngoài đột nhiên lại trở về dẫn theo Tình Không đi.
“Cốc Vân, cô không thấy cô gái trẻ kia rất giống Mộ Linh sao?” Tả Sâm nhìn theo Lôi Ân và Tình Không rời đi, vô tình hỏi người phụ nữ đứng bên.
Thậm chí, khí chất trên người cô gái đó, so với Sơ Tình, càng giống Mộ Linh.
“Sơ Tình mới là con của Mộ Linh, điện hạ an bài cô gái kia bên cạnh hẳn có dụng ý!” Cốc Vân nhìn người đàn ông mà bà từng yêu, trong lòng ông ta, thủy chung đều quên không được người đó?
“Tôi cũng phải đi rồi!” Bà thu hồi ánh mắt, chào từ biệt với ông ta, Tả Sâm quơ quơ chiếc ly trong tay, nhẹ giọng nói, “Nói chuyện với tôi một chút đi!”
Bước chân vốn đã định rời đi nhưng nghe ông ta vừa nói vậy, bà lại muốn dừng lại ở bên cạnh ông.
……
“Ngân Đế, người đã mang đến, đang ở trong phòng!”
Hành lang vang lên những bước chân dồn dập, cửa phòng bị đẩy ra, Hắc Ngân Thánh đi vào, trong phòng đèn điện đều bật sáng, cô gái trẻ nằm trên giường chậm rãi mở mắt, hắn đến gần cô, còn chưa nhìn được nửa giây, từ trên cao nhìn xuống nói, “Cô không phải Tình Không!”
“Chết tiệt, Dịch Phong!” Hắc Ngân Thánh quát lớn, cửa phòng bị đẩy ra, Dịch Phong bước vào.
Bọn họ nhìn gương mặt khiếp đảm của Sơ Tình, Dịch Phong cũng có chút giật mình, “Không phải đại tiểu thư, bọn họ bắt sai người!”
Khuôn mặt này, cùng Tình Không rất giống nhau, nếu không phải người quen thuộc, căn bản phân biệt rõ hai người.
“Một đám ngu xuẩn, ra ngoài đi!” Hắc Ngân Thánh trầm thấp nói, giọng điệu ẩn chứa sự tức giận, sau khi Dịch Phong đóng cửa lại, Hắc Ngân Thánh chạy tới trước mặt cô gái.
“Anh là ai?” Sơ Tình nhìn chiếc mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt xếch đẹp, cô sợ hãi lui về sau, Hắc Ngân Thánh lại dễ dàng đem cô lôi về, giữ chặt lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Buông, anh dám chạm vào tôi, Lôi Ân sẽ giết anh!”
Sơ Tình sợ cực kỳ, người đàn ông này đâu đâu cũng lộ ra sự nguy hiểm.
Hắc Ngân Thánh nghe thấy cái tên Lôi Ân, ánh mắt hằn lên tia máu. Khi đôi mắt đó nhìn xuống thân hình lung linh của cô gái, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón tay dùng sức ấn vào ngũ quan của cô.
“Cô là bảo bối của Lôi Ân?”
“Làm sao bây giờ? Hắn nhúng chàm bảo bối của ta, ta — là sẽ không bỏ qua của cô!” Thân hình cao lớn của Hắc Ngân Thánh phủ lên chiếc giường lớn, Sơ Tình chẳng còn đường lui.
Nhìn khuôn mặt này, hắn có một loại dục vọng muốn huỷ diệt cô ta!
Trên đời này, chỉ có một Tình Không!
Chỉ có Tình Không mới đáng giá cho hắn che chở trân quý, nhưng Lôi Ân kia lại không dưới một lần cướp nàng khỏi tay hắn, không thể tha thứ!
“Các người đừng có làm bậy, anh ấy sẽ giết các người, sẽ giết các người!” Sơ Tình nhìn đến hắn đáy mắt kia phân xích / lỏa / lỏa dục vọng, khàn cả giọng la lên, “King, cứu em –”
“Kêu đi! Hắn đối với bảo bối của ta thế nào, hôm nay ta sẽ làm như thế đó với bảo bối của hắn!” Hắc Ngân Thánh hừng hừng lửa giận, trong đầu hắn giờ chỉ có một ý nghĩ đó là hung hang chà đạp cô gái trước mặt!