Hắn giữ cằm cô, ngón tay vuốt ve lên da thịt tinh tế của cô, nhìn Tình Không gật đầu, hắn mới hôn lên vầng trán nhỏ, “Ngoan!”
Cô không thích hắn hôn cô, nhất là sau khi gặp Sơ Tình, cô luôn nghĩ, có phải hắn cũng hôn Sơ Tình như vậy không? Loại cảm giác này, loại cảm giác này khiến cho cô cảm giác thật bẩn thỉu!
Nơi này tiện nghi cũng không hề kém so với La Mã, không có Sơ Tình, không có phụ nữ khác, cô giống như chủ nhân của nơi này.
Căn phòng lúc trước vốn toàn màu đỏ giờ chuyển sang màu tím, phảng phất lại có mùi cỏ huân y, Tình Không trong cơn mê màng cảm nhận rõ bên người có thêm một khối cơ thể. Cô cảm thấy cổ tay bị tóm lấy, thật lạnh, khi mở mắt ra, bên người lại không có gì.
Cô cúi đầu nhìn cổ tay của mình, không biết khi nào đã có them một chiếc vòng ngọc phỉ thuý, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Đây là, Lôi Ân tặng cho mình sao?
Hắn từng mua được một khối ngọc cổ trong cuộc bán đấu giá ở Las Vegas, vốn nghĩ ngọc này sẽ ở trên người Sơ Tình, nhưng không ngờ giờ nó lại ở trên người Tình Không!
Hắn muốn bồi thường cô sao?!
Lôi Ân quả nhiên không hạn chế hành động của cô, chỉ là phía sau luôn có them mấy cái đuôi.
Cô đi đến cửa hàng thuỷ tinh lần trước, đã không còn thuỷ tinh cầu màu tím lần trước, cô nhớ rõ, ông chủ cũng nói qua, thuỷ tinh cầu màu tím lúc trước chính là viên cuối cùng.
Tình Không tiếc nuối đi ra khỏi tiệm đồ, bên ngoài đột nhiên lăn tăn mấy hạt mưa, cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe đen phía bên, vừa xoay người, cơn mưa ập đến. Những hạt mưa đánh vào da thịt khiến cô có một loại khoái cảm phóng thích.
Cô rất sợ chiếc xe phía sau đuổi theo, trong ngã tư đường lượng xe mỗi lúc một nhiều, Tình Không cũng không quay đầu lại mà đi ngang qua đường cái, bên tai truyền đến một tiếng phanh gấp. Chiếc xe sượt qua cô trong gang tấc, có ột đôi tay lực lưỡng ôm lấy thắt lưng cô, đem cô ôm vào lồng ngực ấm áp.
“Cô không sao chứ?” Tình Không nghe thấy giọng nói quen thuộc, không thể tin được người nhìn thấy trước mặt.
Việt Trạch đầu tóc ướt nhẹp, cười tươi trong sáng nhìn Tình Không.
“Cậu không phải về Mĩ rồi sao?” Tình Không kinh ngạc hỏi cậu ta, Việt Trạch cởi bỏ áo khoác che lên cho cả hai người, sau đó kéo cô đi qua đường bên cạnh.
“Tình Không, tôi rốt cuộc cũng đợi được chị rồi!”
“ Tôi cố ý trở về tìm chị đó, chị định đi đâu?” Cậu ta vội vàng ôm cô vào trong lòng, sự quan tâm này khiến cho Tình Không cảm thấy thật ấm áp.
“Việt Trạch, cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi thích chị!”
Ba chữ kia tự nhiên thốt ra khỏi miệng cậu ta, đơn giản thuần tuý, Tình Không chưa bao giờ biết sự đơn giản lại khiến người ta chấn động như vậy, hoá ra hạnh phúc thực chất rất đơn giản.
“Chị đi theo tôi đi, Tình Không! Chị muốn cái gì tôi cũng đều có thể cho chị!” Việt Trạch cầm lấy tay Tình Không áp lên ngực chính mình, nụ cười tinh khôi như vậy, cho dù đánh đổi cả thế giới để có được cô, cậu cũng nguyện lòng.
“Tôi sợ cậu chẳng thể đưa nổi tôi đi……” Tình Không cười đưa tay đẩy cậu ta ra, quần áo hai người đều ẩm ướt, Việt Trạch cẩn thận lấy tay lau đi những giọt nước trên mặt cô, nghe được lời nói của cô sau, hắn có chút sốt ruột, “Được! Tình Không, tôi sẽ đưa chị đi!”
Cô có chút cảm động đối với chàng trai trẻ trước mặt, cô bị Hắc Ngân Thánh truy tìm, có Lôi Ân giam giữ, cậu thiếu niên này làm sao có thể là đối thủ của bọn họ?
“Nhưng, tôi không thích cậu!” Tình Không thẳng thắn cự tuyệt, Việt Trạch cũng không vì thế mà từ bỏ, “Không sao, cảm tình có thể bồi dưỡng, tôi có thể đợi đến khi chị thích tôi!”