“Vân di, con có thể đi một mình, không sao đâu!” Sơ Tình nhẹ nhàng đẩy người Cốc Vân ra khi bà muốn đến dìu cô gái, thân thể của cô đã muốn không có gì trở ngại, thỉnh thoảng muốn xuống giường, nhìn quanh một lượt mãi cũng không thấy Tình Không xuất hiện.
Trong lòng cô gái nhớ Tình Không, cô biết Tình Không thay cô hứng một viên đạn, trong lòng có chút áy náy, nhưng Cốc Vân không cho phép cô tới gần Tình Không một bước.
“Con muốn uống nước ô mai, Vân di……” Sơ Tình nhìn Cốc Vân bằng đôi mắt sang trong đầy khát vọng, bà vội vàng nói, “Được, dì đi bảo phòng bếp chuẩn bị!”
Sắc mặt Tình Không thực trắng, trên người cũng không có chút sức lực, lúc Sơ Tình tiến vào cũng là lúc cô đang cố tay với lấy cốc nước đầu giường.
“Tình Không……” Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Sơ Tình, Tình Không ngẩng đầu nhìn người tới, Sơ Tình chạy tới trước mặt cô, có chút lo lắng nhìn cô hỏi, “Sắc mặt sao lại kém như vậy? Tình Không, thực xin lỗi……”
Sơ Tình bị bệnh thiếu máu, nếu phát súng kia trúng vào người cô, đứa nhỏ khẳng định không giữ nổi, mà cô cũng sẽ……
Sơ Tình cảm kích cầm lấy tay Tình Không, đôi mắt ướt át, Tình Không không muốn nhìn cô gái như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, cố gắng tươi cười, “Tôi không sao, chị có khỏe không?”
“Chị tốt lắm, cục cưng cũng tốt lắm!” Sơ Tình thấy nàng nở nụ cười, cũng hướng nàng gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Tình Không trừng mắt nhìn, theo Sơ Tình trên tay độ ấm rơi vào tay nàng trong lòng bàn tay, nàng cũng hiểu được không phải lạnh như vậy.
“Tay em như thế nào như vậy lạnh, thân thể cũng tốt lạnh, Tình Không, em chờ chị một chút……” Sơ Tình muốn đi vào nhà tắm dấp khăn ấm cho cô, bởi vì nhà tắm rất trơn, nàng không để ý, thân thể liền bật ngã, may mắn một bàn tay cô bám được vào bồn rửa mặt, nhưng vì cú ngã qúa nhanh quá mạnh, bụng cô đau xót, đột nhiên ôm bụng ngồi xuống.
Từ bên ngoài nghe thấy tiếng than của cô gái, Tình Không vội vàng xuống giường, “Sơ Tình, chị làm sao vậy?”
Cô rất nhanh đẩy cửa nhà tắm, nhìn Sơ Tình ngồi xổm nơi đó, vẻ mặt đau đớn, cô không nghĩ nhiều mà chạy đến đỡ Sơ Tình.
“Chết tiệt, cô đang làm cái gì?” Khi tay Tình Không sắp chạm đến người Sơ Tình, ngoài cửa đột nhiên có tiếng người quát lớn, người đó mạnh mẽ hung tợn đẩy cô ra, trán cô đập vào tường, Sơ Tình bị người ta bế ra ngoài, nhanh như gió cuốn đi ra ngoài.
Cô choàng váng trong nháy mắt, chờ đến khi tỉnh táo xoa nhẹ cái trán của mình, cô lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lôi Ân đem Sơ Tình ôm trở về phòng, lập tức gọi Hàn Húc, sắc mặt hắn rất khó coi, không bình tĩnh trách cứ, “Không phải bảo em không được xuống giường sao? Em chạy đến chỗ kia làm gì?”
“Anh hét gì chứ? Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, cũng không phải Tình Không đẩy em, anh vừa rồi sao lại lớn tiếng với Tình Không như vậy?”
Cơn đau bụng qua đi, Sơ Tình có phần tức giận đối diện với hắn, bởi vì lần trước cô bị ngã trong toilet, Lôi Ân đã đem toàn bộ thảm trong phòng cô đổi hết, nhưng vừa rồi, cô quên mất đó không phải phòng mình.
Chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, vừa rồi trong mắt Lôi Ân, hắn nghĩ Tình Không đã làm gì đó với Sơ Tình.
“Em ngoan ngoãn ở trên giường cho anh! Còn dám chạy loạn thử xem!” Lôi Ân đen mặt, khi Hàn Húc gật đầu báo với hắn không có chuyện gì, hắn mới hung hăng đi ra ngoài.
“Vân di, anh ấy quát con……” Sơ Tình ủy khuất nhìn Cốc Vân. Bà cũng tức giận nhấn lên trán cô gái vài cái, “Con ấy à…., đúng là quá vô tâm, đừng quên con hiện tại là phụ nữ có thai!”
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng đến gần cô gái kia, con xem mới như vậy thôi mà suýt có chuyện!”
“Thật sự không phải là lỗi của Tình Không, là con không cẩn thân……” Sơ Tình biện miệng, nhỏ giọng kháng nghị.