Sau khi bữa ăn kết thúc thì Mộ Sơ và Doanh Doanh là người dọn bếp .Thẩm Mộ Diễn và Thư Trạch thì có việc nên đã đi đến công ty .
- " Chị dâu rõ ràng là đĩa gà chiên lúc sáng anh hai làm rất ghê nhưng sao chị lại không chê món anh ấy nấu mà vẫn ăn bình thường vậy ? ".
- " Đơn giản là vì tôn trọng anh ấy thôi .Anh của em cũng cố gắng nấu rồi dù không ngon nhưng đó cũng là công sức anh ấy làm ra mà".
[...]
Còn tại nhà Thẩm gia Đình Đình cùng bà Tiếu đang bàn kế hoạch khác .
- " Nếu anh Mộ Sơ đã biết được sự thật thì con nghĩ chúng ta nên đổi kế hoạch đợi khi nào cô ấy đi ra ngoài một mình thì chúng ta hãy thực hiện kế hoạch giết cô ta ".
- " Được Đình Đình bác tôn trọng ý kiến của con ".
[...]
Từng ngày trôi qua Doanh Doanh nhận được rất nhiều sự quan tâm của Mộ Sơ ,Mộ Diễn và Thư Trạch .Họ lúc nào cũng làm cho cô có một cảm giác thoải mái nhất và đặc biệt ,nhất là cái người lạnh lùng khó gần như Thẩm Mộ Diễn cuối cùng cũng đã đỡ hơn xưa .Anh lạnh lùng như vậy cũng do cái chết của Tuyết Như nên từ đó anh đau lòng và sinh ra bệnh trầm cảm nhưng ,khi đỡ bệnh thì cũng không nói chuyện với ai .Bây giờ thì cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Còn Ngô Doanh Doanh cuối cùng cũng đã tới ngày cô đợi cũng đã tới .Bác sĩ Tô bạn của Mộ Diễn gọi cho anh .
- " Mộ Diễn tôi có tin vui cho cậu với vợ cậu đây ".
Đầu dây bên đây .Thẩm Mộ Diễn hỏi lại.
- " là tin gì ?"
- " Đã có người đồng ý tặng mắt cho cô ấy rồi".
- " Vậy tốt quá ,khi nào tiếng hành phẫu thuật được ".
- " Người tặng mắt nói hôm nay ".
- " Cảm ơn cậu ".
Kết thúc cuộc gọi anh nói với Ngô Doanh Doanh đi cùng với anh tới bệnh viện.Lúc đó Thẩm Mộ Sơ và Thư Trạch không biết là chuyện gì cũng lấy chiếc xe chạy theo sau hai người.
[...]
Ở bệnh viện lúc này .
- " Này bác sĩ .Tôi nhờ cậu cái này ,đến khi Ngô Doanh Doanh được sáng mắt nếu nó có hỏi là người tặng đôi mắt này cho nó thì cậu nói người đó không muốn nói tên ".
- " Nhưng... nhưng... nhưng bác ".
- " Cậu hãy hứa với tôi .Tôi không muốn con bé nó buồn .Mà cũng là mẹ con tôi đã nợ nó quá nhiều thôi nên giờ tôi phải trả cho con bé".
- " Cháu sẽ giúp bác không nói cho Doanh Doanh biết ".
[...]
Cuối cùng thì giờ phẫu thuật cũng bắt đầu . Trước khi bị gây mê bà nhìn mặt cô nhưng nước mắt liên tục thi nhau rơi xuống .Bà nghĩ thầm " Doanh Doanh à con còn trẻ ,tương lai phía trước của con cũng còn một chặng đường khá dài .Mẹ tặng con đôi mắt này cũng như trả lại những tổn thương mẹ và chị đã gây ra cho con.Kể từ nay con sẽ lấy lại được ánh sáng .Mẹ lớn tuổi rồi không nhìn thấy cũng không sao nhưng nhất định sẽ không để con phải chịu khổ nữa ".
Ở ngoài lúc này những người đi qua lại nhìn thấy có 3 người đàn ông lo lắng cầu nguyện gì đó nhưng vài phúc sau họ không biết phải làm gì nên họ quyết định uống bia ,mỗi người cầm một lon cứ uống như vậy cho tới khi đèn của phòng phẫu thuật đã tắt .Bác sĩ Tô bước ra .
- " Sao rồi ca phẫu thuật thành công ?" ~~~ba người đồng thanh hỏi .
- " Chúc mừng mọi người ca phẫu thuật rất thành công .Bây giờ chỉ cần đợi cho mắt cô ấy từ hồi phục thôi ".
[...]
Tối hôm đó Thẩm Mộ Diễn ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô .
- "Mộ Diễn cảm ơn anh ".
- " Cô ngốc vừa thôi ,tôi với cô dù gì cũng là vợ chồng ,tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm thôi".
- " Ngô Doanh Doanh cô có đói không? ".
- " Tôi có nấu cháo cho cô ăn đây ".
Cảm giác hơi sợ món ăn của anh nấu lúc trước cô đành hỏi lại một lần nữa.
- "Cháo này là do anh nấu hả ?"
- " Đúng rồi là tôi nấu đó .Cô sao vậy ? ".
- " Ờ không... không có gì đâu ".
Nói xong anh mút cho cô một chén cháo ,còn tự mình đút cho cô ăn.Nhưng Ngô Doanh Doanh thì hơi có chút lo lắng nên cô không dám ăn món cháo này .