Tổng Tài Sủng Thê Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 67: 67





Tại căn biệt thự này tất cả đều đang lo lắng cho Doanh Doanh nhưng họ chẳng làm được gì chỉ ngồi dưới nhà chờ đợi kết quả khám từ bác sĩ.

Từng giờ trôi qua, trên căn phòng ngủ này chỉ có mỗi Mộ Diễn cùng với người bác sĩ đang khám cho cô ở bên trong phòng.

Bác sĩ từ từ thu dọn đồ của mình và đeo túi lên vai. Mộ Diễn ngồi ngay phía bàn làm việc anh cất giọng nói.

"Cô ấy vẫn ổn chứ?"

"Cô ấy không sao, do bị té từ cao xuống nên có chút hoảng sợ và ngất đi thôi. Nên để cô ấy nghĩ ngơi như vậy sẽ mau tỉnh lại." bác sĩ nói


Vị bác sĩ đó nói với anh xong cũng rời khỏi phòng. Mộ Diễn ngồi trên ghế ngay bàn làm việc nhìn cô gái nằm trên giường, khuôn mặt anh liền có chút khó chịu cau mày lại.

Anh rời khỏi chiếc ghế đó tiến đến bên cạnh giường ngồi xuống thật nhẹ nhàng để tránh tạo ra tiếng ồn làm cô thức giấc. Nhìn kĩ lại khuôn mặt cô gái này hồi lâu, anh lại nói.

"Em ngốc lắm Doanh Doanh, tại sao em cứ khiến anh lo cho em hết lần này tới lần khác vậy."

Anh ngọt ngào đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó cũng quay lưng rời đi. Vừa quay đi anh cảm giác cô gái phía dưới giường đã nắm chặt lấy tay mình từ lúc nào và còn đang nói gì đó.

Mộ Diễn cũng hy vọng cô đang gọi tên của chính mình nhưng khi anh nghe kĩ người cô đang gọi lại chính là Mộ Sơ người em trai của anh. Không biết mơ thấy gì nhưng cô liên tục gọi "Mộ Sơ cứu em.......Mộ Sơ mau đến cứu em...Mộ Sơ.....cứu em."

Mộ Diễn liền đẩy tay cô ra, anh cảm giác mình không thể ở lâu trong phòng này vì nếu ở đây một giây phút nào nữa anh sẽ không đủ kiên nhẫn lại không kiểm soát được bản thân.

Bước ra ngoài Mộ Diễn đóng cửa phòng lại thật mạnh khiến nó phát ra âm thanh chói tai ngay cả những người bên dưới phòng khách đều nghe được.

Anh từng bước từng bước xuống dưới lầu, Mộ Diễn đã định đi tới công ty nhưng vừa gọi Thư Trạch. Anh đã nghe được giọng nói quen thuộc phát ra.

"Anh à, em có chuyện muốn nói."

Anh liếc mắt nhìn qua liền nhận ra đó là Mộ Sơ. Mặc dù bản thân muốn đến công ty nhưng anh đã lâu ngày không gặp Mộ Sơ vì thế đành nén lại vài phút.


Đình Đình đang ngồi trên ghế thấy anh đi lại cô lập tức rời đi về phòng của mình. Mộ Diễn ngồi xuống chiếc ghế này rót ra một ly trà với vẻ lạnh lùng, anh nói.

"Muốn nói gì thì em nói lẹ đi, anh không có nhiều thời gian lãng phí ở đây."

"Chuyện về Doanh Doanh em không có ý giấu anh suốt một năm qua đâu." Mộ Sơ nói.

Hai người họ đã quá hiểu nhau, Mộ Diễn cũng biết rõ em trai mình là người thế nào nhưng anh vẫn muốn hỏi thêm để biết thêm mọi chuyện lấy bằng chứng này để bắt mẹ nhận tội. Tất nhiên là anh sẽ cho bà sửa chữa tội lỗi nếu bà tự nhận mình sai còn không thì phải dùng biện pháp nặng hơn đòi lại tất cả công bằng cho Tuyết Như cùng đứa con của anh và Doanh Doanh.

"Chị dâu bị mẹ đẩy từ trên cao xuống dẫn đến sảy thai và mất trí nhớ cho đến bây giờ. Em không báo cho anh cũng vì sự an toàn của chị ấy." Mộ Sơ nói

Nghe nhắc tới đứa con, anh lại nhớ kết quả xét nghiệm năm đó của cô khi đi khám thai về. Tờ giấy đó Đình Đình vẫn giữ nó nhưng thời gian trước cũng đưa lại cho anh.

Khi cầm nó trên tay trong khoảng thời gian đó anh không nói chuyện với ai cũng luôn trách bản thân tại sao lại đi công tác vào thời gian đó. Nếu lúc đó anh không có lịch công tác có lẽ anh và Doanh Doanh đã không mất đứa bé như vậy.

"Còn chuyện gì nữa không, nếu còn em hãy nói ra hết đi." Mộ Diễn nói.

Thẩm Mộ Sơ lắc đầu, không phải vì không còn gì để kể mà anh không muốn nhắc lại những chuyện đó. Ngồi thẫn thờ một lúc anh nói.


"Anh chăm sóc chị dâu đi, chỉ cần giúp chị ấy khôi phục lại trí nhớ sẽ tốt hơn đó."

"Em biết là mẹ vẫn chưa từ bỏ đâu nhưng đừng quá mạnh tay với bà ấy, anh cũng nên biết mẹ đã chịu không ít tổn thương và nhiều tác động xung quanh khiến mẹ trở nên như vậy......trong đó có phần lỗi của ba, anh và em nữa."

Anh lại tiếp lời.

"Nếu thời gian trước quan tâm chia sẻ cùng bà ấy nhiều hơn thì mẹ sẽ không như vậy đâu.....Mộ Diễn em cũng ở gần đây nếu có việc cần thì hãy gọi cho em."

Nghe em trai của mình nói xong mặc dù không phải em ruột nhưng Mộ Sơ nói cũng khá có lý vì mẹ anh trở nên như vậy cũng không phải là hoàn toàn do lỗi của bà ấy.

Mẹ của Mộ Diễn bà ấy tin vào những chuyện không đúng sự thật từ những người thầy làm về tâm linh giả cộng với căn bệnh trước đây có lẽ đó là nguyên nhân dẫn đến bà ấy càng ngày càng kì lạ như vậy luôn nghĩ cách hại Tuyết Như và Doanh Doanh nhưng có lẽ Doanh Doanh cô ấy không dễ dàng gì để cho Tiếu Cẩn Tuyên hại chết như vậy.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.