Thế là một ngày đã trôi ,hôm nay mọi người dẫn cô đi đến tiệm váy cưới để thử chiếc váy Thẩm gia đã đặt may trước đó cho cô để cô có một chiếc váy cưới thật đẹp trong ngày trọng đại này.Đối với bà Diệp Tư Dung mẹ của cô và ông Thẩm Mộ Chiến thì đây là ngày đặc biệt nhưng với cô thì không.Cô đã nghĩ là ít ra gì thì hôn lễ của mình, mình cũng phải lấy người mà mình thích và sao này cùng anh ấy sống cả đời vui vẻ nhưng đối với cô mà nói hôn lễ này chỉ là một sự ép buộc phải cưới đối phương khi không hề có chút tình cảm nào.
Trong khi cô và Thẩm Mộ Diễn chưa hề biết nhau nhưng cô thật sự phải lấy anh ta ,sống cả đời với một người mình không yêu và nổi tiếng là lạnh lùng ,khó tính mà không cô gái nào dám tới gần .Nếu có quen cũng là em trai của anh ta nhưng anh ấy ngu ngốc chỉ toàn bị bọn con gái ấy lừa tiền vì họ biết nhà anh giàu .
Khi đã thử váy cưới xong .Cô từ bên trong nơi thử bước ra .Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô chỉ cao m65 mặc vào chiếc váy này thật sự có chút đáng yêu . Bà Diệp Tư Dung nhìn con gái của mình nở một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt.Bà thầm nghĩ về chuyện trước đây " lúc trước khi ba cô qua đời và nói với bà hãy chăm sóc tốt cho cô đến khi bà không thể tiếp tục nữa , khi đó bà đã nghĩ là cả đời cô sẽ không bao giờ được mặt một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi và đẹp đến như vậy trong đời " không phải là cô không được lấy chồng .Xinh đẹp ,tài giỏi hay bất kì thứ gì cô cũng có chỉ là mọi người nói cô bị mù ,mắt cô không nhìn thấy nên chẳng ai chịu lấy cô.Nếu có người quen cô họ cũng chỉ dối trá nói lời hoa bướm nên cô cũng chẳng tin vào đàn ông mà cứ sống như vậy .
Đây là lần đầu được mặc chiếc váy cưới nên cô liền thắc mắc hỏi mẹ cô , bà Diệp Tư Dung .
- " Mẹ ơi , mẹ thấy con mặc cái này có đẹp không ạ ?"
Bà nhẹ nhàng trả lời cô .
- " Rất đẹp ,con gái Ngô Doanh Doanh của mẹ mặc cái nào cũng xinh ".
Ánh mắt cô như rực sáng lên .
- " Thật hả mẹ ?"
- " Đúng vậy !"
Sau khi nghe bà nói câu này đáng lẽ cô phải vui nhưng khuôn mặt cô trầm lại .Không biết cô nghĩ gì mà lại buồn đến như vậy.Thấy vậy Thẩm Mộ Chiến hỏi cô .
- "Con sao vậy .Sao lại buồn như thế ?"
- " Con... con... con không sao ạ ! Chỉ là con thấy tiếc thôi ".
Ông lại hỏi tiếp.
- " Con... con tiếc đều gì ?"
- " Con... con thấy tiếc là váy cưới đẹp như vậy nhưng con lại không thấy được , với lại một đứa mù như con mặc vào cũng không xinh như chị Ngô Đình Đình ".
Câu này Đình Đình đã nói với cô từ tối hôm qua ép buộc cô nói ra như vậy.Vì Đình Đình biết mẹ của Mộ Diễn thích mình hơn là Doanh Doanh nên cô ép Doanh Doanh phải nói khi đi thử váy cưới chung với họ ,nghe được câu nói này khoé mắt bà Diệp Tư Dung có chút hơi cay cay .Còn mẹ của Thẩm Mộ Diễn bà Tiếu Cẩn Tuyên thầm nghĩ " Thì đúng là vậy ,cô chỉ là một đứa mù cho dù cô có mặc một chiếc váy xinh cỡ nào thì cũng trông xấu xí ,cũng chỉ là một con mù mà thôi ".
[...]
Sau một ngày đi chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ đã xong .Buổi tối tại nhà Ngô gia ,Ngô Đình Đình đi qua phòng cô. Doanh Doanh thì đang soạn đồ cho ngày mai khi hôn lễ xong thì cô cũng phải về nhà chồng rồi .Nghe tiếng bước chân vào phòng cô lên tiếng hỏi.
- " Là mẹ sao ,mẹ tìm con có việc vậy ?"
Ngô Đình Đình bước vào thấy chiếc váy cưới được treo bên ngoài tủ có hoa văn trang trí rất đẹp,chất liệu vải cũng tốt nên cô biết đây chắc chắn là đặt may rồi.