Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ
Lưu Yên cô nhìn Đế Kim
"Anh định chọc em tới bao giờ?"
Đế Kim anh nhìn Lưu Yên
" Em lại đây"
Lưu Yên cô cũng đi lại xem anh bảo gì thì Đế Kim đột nhiên ôm cô
" Sao lại ôm em?"
Đế Kim anh ngồi trên sofa còn Lưu Yên cô đứng nên anh ôm eo cô
" Thế Hào thì nhớ Cung Âu tôi thì nhớ em"
Lưu Yên cô nghe vậy thì bất giác tay cô lại để lên tóc của Đế Kim
" Khi nào Cung Âu khoẻ em sẽ về"
Đế Kim anh gật đầu
" Được mau mau về với tôi"
Lưu Yên cô cảm thấy tóc Đế Kim rất mềm sờ vô coi như bao khổ tâm điều biến mất.
" Được"
Đế Kim anh lấy trong túi ra 2 cái thẻ vàng quăng vào vali của cô
" Để tôi kéo vali lại dùm em"
Lưu Yên cô gật đầu thì buông anh ra cô không hề biết Đế Kim anh vừa bỏ thẻ vàng vào vali cô
Lưu Yên cô ngồi cô book lịch bay thì thở dài
" Sao không có chuyến bay nào là 4 giờ hôm nay?"
Đế Kim anh kéo vali cô lại thì nhìn cô
" Tôi có máy bay tư nhân"
Lưu Yên cô không nghĩ Đế Kim giàu đến mức có cả máy bay riêng của mình
" Hả?"
Đế Kim anh thấy vậy thì xoa đầu cô
" Em ngây ngốc như vậy làm gì?"
Lưu Yên cô cười cười
" Em đi anh không được dang díu với người khác không được thân mật với người khác"
Đế Kim anh gật đầu
" Tôi càng ngày càng thấy em giống bà cụ"
Lưu Yên cô nghe vậy thì hất tóc
" Anh có thấy bà cụ nào xinh đẹp như em?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.