Chương 10: Con ơi, chúng ta chạy đi!
Thỏa… thỏa mấn?
Tô Phương Dung bị những lời này làm cho hoảng sợ, lại nhìn qua anh, cho dù chưa từng trải qua lần nào, nhưng cô vẫn bị ánh mắt chứa đầy dục vọng trong mắt anh dọa sợ.
“Tổng… tổng giám đốc… “
Tô Phương Dung hối hận rồi, cô muốn chạy trốn, cô muốn rời khỏi đây!
Lúc cô xoay người lại, một cánh tay cường tráng đã ôm chặt lấy eo cô. Giây tiếp theo, cô bị ôm lên vai, vác thẳng đến giường đôi trong phòng ngủ.
“Buông tôi ra! Anh buông tôi ra!” Tô Phương Dung đánh đấm một hồi, nhưng ở trên người Tần Lệ Phong đó chỉ giống như gãi ngứa.
“Bộp” một tiếng, cô bị ném thẳng xuống giường.
Tần Lệ Phong lập tức cúi xuống, một tay đè lại hai tay của cô, tay còn lại trực tiếp hướng tới quần áo của cô…
“Không!”
Tô Phương Dung sợ hãi gào lên, lúc Tân Lệ Phong tiến thêm một bước, cô hoảng loạn quơ được cái gạt tàn thuốc trên bàn đầu giường, nắm chặt tới phía đầu anh mà đập thẳng xuống.
“Bốp” một tiếng, Tân Lệ Phong dừng lại tất cả động tác đang làm, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô.
Tô Phương Dung không khỏi kinh hãi: “Tổng…
tổng giám đốc… Tôi… Tôi… “
Khi thấy máu chảy ra trên đầu anh, cô hét lên, đẩy anh ra rồi nhảy xuống giường, Tần Lệ Phong ôm đầu ngã xuống giường.
Sắc mặt Tô Phương Dung tái nhợt đứng đơ tại chỗ, nhìn thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô run rẩy tiến từng chút một về phía trước, vươn tay thăm dò hô hấp của anh…
Phù Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, anh chưa chết.
Cô không dám ở chỗ này lâu thêm nữa, vội vàng cầm lấy nội y của mình hoảng loạn mà mặc vào, sau chấn chỉnh lại quần áo, nhanh chóng rời đi.
Cô cúi đầu, vừa bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc thì vừa vặn lại đụng phải một người đang tiến tới.
Tiêu Bảo Lộc đứng yên một chỗ, vừa nhìn thấy chính là cô, liền chớp mắt hỏi: “Sao vậy, đến cầu xin tổng giám đốc Tần sao?”
Tô Phương Dung mơ hồ trả lời một tiếng rồi vội vàng bước qua anh ta, rời khỏi đây.
Tiêu Bảo Lộc đứng ở cửa với vẻ mặt nghỉ hoặc.
Nhìn dáng vẻ của cô, sao lại giống như…
Rất nhanh anh ta đã nhận ra vấn đề, chẳng lẽ thuốc mà anh ta đưa có hơi mạnh sao? Tần Lệ Phong thật sự tùy tiện bắt gặp một người phụ nữ liền…
Tiêu Bảo Lộc kìm lại nụ cười trên môi, đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Tần à!”
Văn phòng không có ai nên anh ta lập tức tiến thẳng vào phòng nghỉ, gõ cửa nhưng lại không thấy ai trả lời. Anh ta không khách sáo nữa mà đẩy cửa đi thẳng vào.
Nhìn thấy có người ở trên giường, anh ta đi tới, cười tà như một con hồ ly: “Này, không phải anh luôn nói với tôi là không bao giờ tấn công nhân viên của mình sao? Kết quả thế này sao?”
Anh ta đẩy đẩy Tân Lệ Phong, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi sau khi nhìn thấy vết máu trên mặt anh: “Anh!”
Tô Phương Dung dứt khoát rời khỏi công ty, cô biết bây giờ ngay cả một tia hy vọng ở lại công ty cũng không có. Hơn nữa có khi còn phải làm tốt công tác chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận được đơn khởi tố của đối phương về việc cố ý gây thương tích.
Tô Phương Dung càng nghĩ càng sợ, căn chuẩn giờ Gia Bảo tan học lập tức chạy tới chỗ dì Dương đón con về nhà.
Gia Bảo vừa ăn kem vừa nhìn mẹ mình đi vòng quanh nhà như một con ruồi mất đầu.
“Mẹ, mẹ đang tìm cái gì sao?”
‘Tô Phương Dung đứng lại nhìn con trai, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.
Cô đúng là một người mẹ ngu ngốc, để mất việc cũng thôi đi, giờ lại sắp bị kiện tới nơi! Nếu cô đi tù, ai sẽ chăm sóc con cô đây?
Cô nghiến răng, dường như đã đưa ra một quyết định lớn.
Tô Phương Dung bước đến trước mặt Gia Bảo, nghiêm túc nói: “Con trai, chúng ta chạy đi.”
Gia Bảo chớp chớp đôi mắt to đen láy, tò mò hỏi: “Tại sao ạ?”
“Có một tên biến thái muốn ăn hiếp mẹ, mẹ đã nghiêm khắc dạy cho người đó một bài học!”
Tô Phương Dung tức giận vung năm đấm: “Nhưng mà, mẹ sợ người đó tìm cách trả thù, cho nên… chúng ta vẫn nên chạy đi thôi!”