Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 149



Chương 149: Em tên là Tô Kiên Cường.

 

“Trước mặt anh, em vĩnh viễn không cần che giấu chính mình.” Ngón tay của anh giữ chặt cằm của cô.

Tô Phương Dung chỉ cảm thấy mắt mình hơi ấm áp, môi lưỡi của anh phủ lên trên mặt mày của cô, nhẹ nhàng gặm cắn.

“Buông ra…” Giọng nói của cô nghẹn ngào, cố gắng đẩy ngực của anh ta.

“Thả em ra để em một mình chạy tới một khóc ngồi khóc hả?” Anh hừ lạnh một tiếng:

“Tô Phương Dung, có đôi khi em quá mềm yếu là thật hay em chỉ đang giả vờ cho người ta nhìn?”

“Em gọi là kiên cường thôi.”

“Có muốn anh đặt cho em một cái tên không?”

“Cái gì?”

“Tô Kiên Cường…”

Tô Phương Dung sững sờ, cười ha ha hai tiếng, lúc nào thì Tần Lệ Phong cũng biết nói mấy câu đùa giỡn nhạt nhẽo như này vậy.

“Xem ra tâm trạng cũng không tệ nha.” Khóe mắt của anh liếc qua cô, cô cười không còn chút hình tượng nào luôn, nếu như sắc mặt của cô hồng nhuận thêm chút nữa có lẽ càng tốt hơn.

“Khụ khụ…” Cô ho hai tiếng, dừng cười: “Không có không có.”

“À!” Anh cười mỉa, lại không nói lời nào.

Tô Phương Dung nhắm mắt lại, cả người đều mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

Tần Lệ Phong biết điều cho nên anh không làm phiền tới cô.

Cô dựa người trước cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi vào trên mặt của cô, tạo ra một khung cảnh yên tĩnh mà đẹp đẽ hoàn hảo.

Khóe miệng của anh cong lên, anh không tin thần phật, nhưng lần này nghĩ lại cũng phải nói cảm ơn một tiếng, nếu không có Tiêu Bảo Lộc, thì có lẽ anh đã không gặp được cô rồi.

Tô Phương Dung không biết mình ngủ bao lâu, lúc cô mở mắt ra thì sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Tần Lệ Phong yên vị bên cạnh của cô, ánh mắt không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ngại ngùng vuốt vuốt cổ của mình, hai mắt nhập nhèm nói: “Em ngủ bao lâu rồi.”

“Không lâu lắm.” Anh nói ra ba chữ thật đơn giản.

Tô Phương Dung mấp máy môi: “Anh nhìn em như này bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm.”

“…”

“Tô Phương Dung.” Anh hờ hững kêu ra một tiếng.

Tô Phương Dung trừng mắt lên nhìn trực tiếp vào anh.

“Tướng ngủ của em thật xấu quá!” Anh cười nhạo cô.

Vẻ mặt của Tô Phương Dung lập tức thành cứng đờ, quay đầu sang chỗ khác, cô thật là ngu ngốc mà, đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi mà.

“Chỉ là anh rất thích.” Anh tiến với phía trước chỗ cô, nhỏ giọng nói một câu..

Tô Phương Dung không thoải mái rụt thân thể lại: “Anh học mấy câu này ở đâu vậy?”

“Học cái gì chứ?”

“Phương pháp trêu chọc con gái.” Cô vô cùng đàng hoàng nghiêm túc nhìn qua anh.

Tần Lệ Phong cau mày lại, nghi ngờ hỏi: “Cái này mà cũng phải học nữa sao?”

“Hừ! Em biết kinh nghiệm của anh phong phú mà.” Tô Phương Dung quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói trong khó chịu.

Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô thì lại muốn chọc chọc vào mặt của cô: “Phương diện này anh có kinh nghiệm phong phú, vậy em có muốn học không?”

“Tần Lệ Phong!” Cô nhìn chằm chằm vào anh: “Anh nghiêm túc một chút đi!”

“Sao em còn định cho anh học theo tam tòng tứ đức nữa hả?” Tần Lệ Phong không nhìn nữa, lắc đầu bật cười ra tiếng.

Tô Phương Dung giương nanh múa vuốt sáp lại gần chỗ anh, chỉ chỉ lên cái mũi của anh, rồi trừng mắt nhìn anh, dùng chiêu mỹ nhân kế nói: “Anh có đồng ý không đây?”

Ánh mắt của Tần Lệ Phong hơi lóe sáng, biết cái chút tâm tư nhỏ mọn này của cô mà.

Anh cắn cắn cái mũi của cô rồi nói: “Em còn non lắm!”

“Em..” Tô Phương Dung đang muốn cãi lại, nắm chặt tay của nah nói: “Anh cảm thấy em còn non chỗ nào chứ?”

Tần Lệ Phong nhướng mắt lên nói: “Tô Phương Dung, em học ở đâu được mấy chữ này vậy?”

“Học chỗ anh đó.”

“Anh sao?”

“Mười tám chiêu trêu chọc con gái đó hả?”

“Anh cảm thấy bên trong mười tám chiêu trêu chọc con gái đều thì có hết mười bảy chiêu là mua mua mua.”

“…” Tô Phương Dung há to miệng, ngồi về chỗ của mình, tha thứ cho cả đời này cô có thể tự do không bị trói buộc nhưng chỉ có không có được năng lực tiền tài như vậy.

Cô len lén nhìn qua chỗ Tần Lệ Phong, người kia giống như rất hưởng thủ dáng vẻ uất ức của cô.

Tô Phương Dung rũ mắt xuống: “Chẳng phải là mua mua mua sao?”

Cô từ từ mở cửa xe ra, chân dài vừa chạm xuống đất thì hơi loạng choạng.

Tần Lệ Phong xoắn chặt lông mày vội vàng đỡ cô: “Đáng đời!” Anh khẽ chửi nhỏ ra tiếng.

Tô Phương Dung nhếch miệng: “Đau đầu quá!” Co lẩm bẩm một tiếng

Tần Lệ Phong mí mắt hơi nhảy lên: “Về nhà thôi!” Vô cùng rõ ràng.

Anh đang chuẩn bị ôm cô thì Tô Phương Dung lại lắc đầu nói: “Anh cõng em đi.”

“Cái đồ hư thân như em, bây giờ còn muốn làm gì hả?” Tần Lệ Phong trách mắng.

Tô Phương Dung hít mũi một cái, trả lời lại anh: “Anh cõng em.”

“Tô Phương Dung.”

“Cõng.” Cô nhếch miệng, bên trong không có chút nghiêm túc của ngày thường mà có nhiều hơn một phần làm nũng.

Tần Lệ Phong dừng lại, nhíu mày lại từ từ ngồi xổm xuống.

Tô Phương Dung hài lòng trèo lên lưng của anh, thân mật cọ xát cổ của anh.

“Đừng có làm trò.” Anh không kiên nhẫn mà dạy bảo cô.

Tô Phương Dung sờ sờ mũi mình.

Tay của cô từ cổ áo duỗi vào trong áo, một đôi tay như có như không mà trêu chọc anh.

Tần Lệ Phong dừng bước chân lại, rên nhẹ ra tiếng.

Giong điệu bình tĩnh vô cùng từ tính.

Mặt mày Tô Phương Dung cong cong, cố gắng nhịn cười.

Hai người đã có nhiều lần thân mật nên cô biết vị trí nhạy cảm nhất của anh.

Tần Lệ Phong lắc đầu, tự nhiên biết cô lại đang giở trò vặt, anh quét mắt nhìn bốn phía chỉ có mấy cô gái thưa thớt.

Anh cõng Tô Phương Dung tới bên gốc cây hoàng giác, rễ cây to lớn cũng đồng thời che kín hai người họ.

Vẻ mặt của anh không thay đổi, buông Tô Phương Dung xuống.

Tô Phương Dung vô tội trừng mắt qua, cô dựa lưng vào thân cây, muốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Em là người bị thương đó nha.” Cô hờ hững mở miệng.

Tần Lệ Phong mỉm cười: “Bây giờ em nói với anh là mình bị thương hả?”

“Bây giờ cả người em đều không có sức.” Tô Phương Dung rũ mắt xuống, hảo hán ăn không ăn thiệt thòi trước mắt!

“Vậy vừa vặn lại không cần em động đậy.”

“Kiểu này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh đó.” Cô thành khẩn nói.

Tần Lệ Phong gật đầu, không hề phủ nhận nói: “Ừm, vậy em kêu lớn tiếng một chút là được.”

Sắc mặt của Tô Phương Dung đỏ lên, biết vậy chẳng nói làm gì, nên biết rằng không nên đùa giỡn lưu manh với người này mà.

“Tần Lệ Phong…” Cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

“Hửm?”

Cô tiến sát tới trước mặt của anh, giọng điệu nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Chỗ này không vệ sinh.”

“Ha ha ha.” Tần Lệ Phong lắc đầu bật cười, vui vẻ cởi mở, anh nhìn Tô Phương Dung, chọc chọc vào gáy của cô: “Anh thực sự muốn mở chỗ này của em ra để xem bên trong chứa cái gì đấy…”

Tô Phương Dung sững sờ, ngay lập tức đỏ bừng mặt mày, cô lườm Tần Lệ Phong một cái mắc cỡ chết người ta mà!

Tần Lệ Phong tiến về phía cô: “Nếu như em muốn loại kích thích như này, anh có thể cho em thử.”

“Ai… Ai muốn chứ.” Tô Phương Dung nói chuyện cà lăm không thôi, tay nhỏ đẩy anh ra như kiểu tượng trưng.

Tần Lệ Phong cười không nổi, ánh mắt không dời nổi cứ nhìn chằm chằm vào trên người của cô.

Tô Phương Dung chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân rồi từ đó càng lúc càng bốc lên nóng nực, cô cắn răng rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy gái đẹp bao giờ hả?”

Tần Lệ Phong gật nhẹ đầu: “Là chưa thấy qua gái đẹp nào có phong cách đặc biệt như em.”

“Em…” Sao có khí thế như vậy chứ.

Cô trừng mắt liếc anh một cái, biết rằng miệng lưỡi của mình không giỏi nên nghiêng đầu qua chỗ khác, bắt đầu một trận chiến tranh lạnh.

Tần Lệ Phong nhướng mắt lên, thấy cô ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt mình rồi đi qua chỗ khác, ừm, khôi phục cũng không tệ ha.

Họ đi tới một siêu thị kinh doanh 24 giờ, Tô Phương Dung đi tới thì hắt hơi một cái, đến đầu tháng mười như này siêu thị vẫn còn mở máy lạnh.

“Siêu thị này thật kỳ lạ mà, tới hôm nay rồi mà vẫn còn mở máy lạnh.” Cô chà xát hai bả vai, lôi kéo Tần Lệ Phong đi vào bên trong để đi dạo.

Áo sơ mi cùng một màu bán phá giá, quần bốn góc,… cô tùy ý chọn hai thứ, ném vào trong ngực của Tần Lệ Phong: “Tùy ý chọn đi, em tặng anh đó.”

Tần Lệ Phong đen mặt lại nhìn đống quần áo cô chọn cho anh, ngoài thì cười nhưng thật sự trong không cười nổi.

Tô Phương Dung Phương Dung cảm thấy sau lưng mình nổi lên một hơi lạnh, như có gai ở sau lưng: “Tô Phương Dung, em có cần anh thay quần áo ở đây luôn không?” Giọng điệu lạnh lùng rót vào tai của cô.

Tô Phương Dung vội vàng lắc đầu: “Loại chuyện trong phòng này chúng ta vẫn nên về nhà thì hơn.”

Tần Lệ Phong lườm cô một cái, cầm quần áo chụp trên đầu của cô: “Về nhà thôi!”

Tô Phương Dung kéo quần áo xuống, lộ ra đôi mắt to: “Không mua hay sao?”

“Anh thưởng thức trình độ không mắc câu của em lắm nha.”

“Ai nói chứ, em cảm thấy quần bốn góc đặc biệt này vô cùng thích hợp với anh.” Tô Phương Dung bắt lấy cái tay của anh.

Tần Lệ Phong hơi nhăn lông mày, nắm lại tay của cô: “Em biết tự mình nên làm cái gì sao?”

“Mua quần áo cho anh.” Tô Phương Dung trừng mắt nhìn, xích lại gần anh, đuôi mắt nhướng lên: “Quả là rất tuân theo tam tòng tứ đức phải không?”

Tần Lệ Phong lườm cô một cái, cô giống như vô cùng đắc ý vòng tay ôm ngực lại, đuôi lông mày không nhịn được nhướng lên đầy đắc ý.

“Đi.” Anh cắn răng nói.

Âm mưu đạt được, Tô Phương Dung thả quần áo về: “Vậy chúng ta đi.”

Tần Lệ Phong bị cô lôi kéo, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, tam tòng tứ đức sao?

Hai người đi đến quầy thu ngân, tay không mà đi lại không tốt lắm, ánh mắt nhìn thoáng qua, trong lúc vô tình thấy được một vật dụng ở quầy thu ngân.

Cô ho khan một tiếng, đi tới trước quầy, động tác nhanh nhẹn lấy một hộp.

Tần Lệ Phong đi sau lưng của cô, anh cau mày lại, ô mai sao?

Nhân viên thu ngân nhìn họ hơi mập mờ, vừa đi vừa quan sát, Tô Phương Dung cúi đầu thẹn thùng, có lẽ cái này là cảnh khó xử nhất đời cô.

“Một trăm ba tám nghìn…” Giọng nói của nhân viên thu ngân vang lên.

Tô Phương Dung hơi giật mình, đắt như vậy sao?

“Có thể bỏ số lẻ đi được không?” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài.

Nhân viên thu ngân trừng lớn mắt, lần đầu tiên cô thấy có người mua áo mưa mà còn mặc cả nữa đó.

“Cô gái này…” Cô sững sờ há to miệng.

“Không cần trả lại đâu.” Cô nhìn về phía sau, đứng sau cô gái này là một người đàn ông, mặt mày đen xì xì..

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Tần Lệ Phong đã lôi kéo Tô Phương Dung đi mất.

“A… Cô ấy còn chưa trả tiền lẻ lại đó?” Tô Phương Dung bị kéo đi phải chạy chậm theo, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.

Tần Lệ Phong hơi dừng lại, Tô Phương Dung đụng thẳng vào người anh, cô sờ cái mũi của mình trừng mắt liếc nhìn anh:

“Anh làm cái gì vậy?”

“Tô Phương Dung, em mua áo mưa mà còn mặc cả hả?” Tần Lệ Phong cắn răng nghiến lợi hỏi.

“Có cái gì không đúng hả?” Tô Phương Dung trừng mắt nhìn, bản thân cảm thấy vô cùng bình thường.

Tần Lệ Phong khàn giọng cười một tiếng: “Em muốn nói là anh không đáng cái giá này à?”

“Em không có ý đó.” Tô Phương Dung sững sờ trả lời.

“A.”

“Em thật sự không có ý này mà.” Tô Phương Dung nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn anh một cái, hai ngón tay không tự chủ nhìn qua trêu chọc anh.

Nhìn dáng vẻ này của cô, Tần Lệ Phong không biết nên tức giận hay buồn cười nữa.

Lôi kéo cô đi, một đường đi thẳng trở về nhà.

Trần Chính Cường đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề, nhìn Tần Lệ Phong trở về, bước nhanh tới bên cạnh anh: “Tổng giám đốc, chủ tịch đang ở bên trong.”

Tần Lệ Phong dừng bước chân lại, nhướng mày: “Gia Bảo đang ở đâu?”

“Trước tiên thì tôi đã cho Gia Bảo ngủ rồi.”

“Ừm.”

Thấy Trần Chính Cường, Tô Phương Dung nghi ngờ nhìn hai người, hơi mở miệng: “Không phải anh từ trợ lý Trần thành bảo mẫu đó chứ.”

Nghe được câu này, sắc mặt Trần Chính Cường hơi thay đổi, có hơi bất đắc dĩ nhìn qua Tô Phương Dung, trên mặt tràn ngập uất ức!

Tô Phương Dung giang hai tay ra, vỗ vỗ bờ vai anh ta, mang theo một tiếng thở dài: “Vất vả cho anh rồi.”

Trần Chính Cường như một cô vợ nhỏ, khóc rấm rứt hai tiếng, ho khan một tiếng, rồi đứng lại đàng hoàng nghiêm túc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.