Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 209



Chương 209: Người không có dinh dưỡng.

“Chị…” Tô Thanh Vân tiến lên kéo lấy tay cô, đau khổ cầu xin: “Chị, chị tha thứ cho em được không? Em biết lỗi rồi, chị…”

Tô Phương Dung đẩy nhẹ tay cô ta ra, hờ hững nói: “Lâu như vậy không về nhà rồi, vẫn nên về nhà đi, chú hai chắc chắn rất lo lắng.”

“Bọn họ không quan tâm đến sống chết của em rồi!” Tô Thanh Vân nói, trong mắt đầy oán hận: “Nếu họ quan tâm đến em một chút thì em cũng không đến nổi phải lưu lạc đến bước đường này!”

Tô Phương Dung không thể phản bác được gì.

Thức tế thì Tô Thanh Vân cũng không nói sai, nếu không vì cả nhà chú hai vội muốn con trai thì sẽ không đuổi Tô Thanh Vân tuổi còn nhỏ như vậy đến nhà mình. Mẹ thấy cô ta đáng thương nên cũng nuôi dưỡng như một đứa con gái. Nuôi đến khi trưởng thành cũng không đòi nhà chú hai một đồng tiền nào mà còn bị họ chỉ trích rằng không nuôi dạy con gái họ cho tốt!

Thói đời gì thế không biết.

“Chị!” Tô Thanh Vân thấy cô vẫn không tỏ thái độ gì thì lo lắng, kéo lấy tay cô không ngừng lắc lư, như đang làm nũng với cô giống khi nhỏ vậy.

“Chị… Chị không thể không quan tâm em được, em không còn người thân nào nữa rồ”

Tô Phương Dung cau mày, rút tay ra: “Em có bố mẹ ruột, sao có thể nói là không có người thân được chứ? Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì họ cũng là người giám hộ của em, không đến lượt một người chị họ như chị giải quyết cho em.”

Lời nói này vô cùng thỏa đáng, không bới ra được một chút lỗi nào!

Tô Thanh Vân sững sờ, đây còn là người chị dịu dàng không biết nói lời từ chối trong ấn tượng của cô ta sao?

Sao chị ấy lại có thể trở thành thế này?

Tô Thanh Vân đột nhiên có cảm giác như mình bị lừa, cô ta nhìn cô với vẻ mặt như khó mà tin được: “Chị, sao chị có thể nói như vậy được chứ? Nhà chúng ta có chuyện gì đâu phải chị không biết! Họ có xem em là con gái sao? Chị nói như vậy, chẳng phải nói rõ mọi người xem em như gánh nặng nên muốn đuổi em ra ngoài sao?”

Tô Phương Dung sững sờ khi bị cô ta trách móc như vậy.

“Chị, chị thay đổi rồi chị biết không? Chị không còn là chị lương thiện của ngày xưa nữa rồi!”

Tô Phương Dung muốn nói gì đó, nhưng lại bật cười thành tiếng.

“Chị cười cái gì?”

Tô Phương Dung chỉ xua tay, vẫn đang che miệng cười.

Lửa giận trong ngực Tô Thanh Vân như muốn bùng cháy, cô ta cảm thấy mình đang bị cười nhạo!

“Cười đi! Chị cứ cười em đi!” Tô Thanh Vân nói, mắt đỏ lên: “Chị cảm thấy em rất buồn cười, cảm thấy em bị như hôm nay là tự làm tự chịu. Không sao cả, tất cả những thứ này là do em gieo gió thì gặt bão! Bao gồm cả đứa trẻ này, cũng là trừng phạt đúng tội thôi!”

Nói xong, cô ta giơ tay lên đánh vào bụng mình!

“Thanh Vân! Em điên rồi!”

Tô Phương Dung lập tức ngăn cô ta lại, nhưng Tô Thanh Vân lại không ngừng khóc lóc: “Chị bỏ em ra! Bây giờ chẳng ai muốn quan tâm đến em cả, cũng không ai lo cho em hết, em muốn thế nào cũng được! Mọi người đừng ai quan tâm đến em nữa!”

Tiếng khóc của cô ta thu hút rất nhiều sự chú ý, người bảo vệ phía bên kia vội chạy đến: “Chuyện gì vậy?”

“Anh Vương, mau giúp tôi ngăn con bé lại!”

“Ừm, vâng.”

Anh Vương cẩn thận nắm lấy cánh tay Tô Thanh Vân: “Cô gái à, có gì thì không thể từ từ nói sao? Đừng quên cô đang mang thai đấy.”

“Chính vì đứa bé này mà tôi không thể đi đâu cả, giống như đồ bỏ đi vậy!” Tô Thanh Vân thoát ra được, tiếp tục dùng sức đánh vào bụng mình.

“Đủ rồi!”

Một cái tát giáng lên mặt cô ta.

Tô Thanh Vân sững sờ, không thể tin được ngẩng đầu lên, nhìn cô: “Chị… Chị đánh em? Chị mà lại đánh em.”

Tô Phương Dung cau mày, nghiêm mặt nói: “Thanh Vân, đừng ầm ĩ nữa! Em đã là người sắp làm mẹ rồi, em như thế nào chị không quan tâm, nhưng em có từng nghĩ cho đứa bé trong bụng hay chưa?”

“Chị dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi? Tô Phương Dung, chị còn chưa tốt nghiệp đại học thì đã ôm cái bụng to, thậm chí bố đứa bé là ai cũng không biết, còn dám sinh đứa bé ra! Chị có tư cách gì mà nói tôi chứ?”

Lời lên án của Tô Thanh Vân khiến Tô Phương Dung khựng lại, sắc mặt cũng dần thay đổi.

Anh bảo vệ cũng chết lặng, mặc dù trước nay đều biết cô Tô là mẹ đơn thân, nhưng trước đây luôn cho rằng là vì ly hôn, không ngờ lại là một người mẹ chưa kết hôn.

Vô tình chạm phải ánh mắt của Tô Phương Dung, ánh mắt anh ta né tránh vờ như chưa nghe thấy gì, sợ cô sẽ ngượng ngùng. Nói thế nào thì người ta cũng là con gái mà.

Chuyện này bị người khác vạch trần một cách trực tiếp như vậy khiến Tô Phương Dung đã ngượng ngùng lại còn lúng túng. Ngay khi cô nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Vân, không biết nên nói gì thì ở phía sau có người kéo cô, dứt khoát che chắn phía trước cô.

“Ai bảo cô tọc mạch thế hả?”

“Lệ Phong.”

Tần Lệ Phong cau chặt mày, sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Vân: “Cô có tư cách gì mà ở đây nói đúng sai phải trái về con trai tôi?”

“Con trai của anh?” Tô Thanh Vân sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, anh đang giải vây cho Tô Phương Dung, cô ta lập tức gào lên: “Gia Bảo sao lại là con trai anh được chứ? Xưa nay em chưa từng thấy hai người ở bên nhau!”

Tần Lệ Phong cảm thấy buồn cười, anh nhếch khóe môi, nhướng mày như đang mỉa mai: “Gia Bảo có phải con trai tôi hay không, hình như cô phải rõ hơn ai hết chứ! Lúc đó hai bọn tôi lên giường thế nào, chẳng phải cô ở bên cạnh sao?”

“Anh…” Tô Thanh Vân bị anh làm nghẹn lời.

Tô Phương Dung thật sự không muốn tiếp tục ở đây ầm ĩ nữa, cô kéo nhẹ góc áo anh: “Chúng ta đi thôi.”

Tần Lệ Phong thu lại ánh mắt cảnh cáo đang nhìn Tô Thanh Vân, quay đầu trừng mắt với Tô Phương Dung: “Đã nói với em rồi, loại người không có giáo dục như vậy, về sau có thể sẽ bị mọi người từ chối tiếp xúc. Thế mà em lại cứ muốn quan tâm! Giờ thì hay rồi, tự dưng lại bị hắt nước bẩn vào người, em thấy oan chưa!”

Anh nói gì cũng đúng, Tô Phương Dung còn dám phản bác lại sao!

Cô chỉ cúi thấp đầu, không ngừng vâng dạ.

Hai người ngồi xong xe, lúc xe chuẩn bị đi, Tô Thanh Vân lại xông ra, hai tay bám chặt lấy cửa xe, kích động nói: “Chị, em sai rồi, chị… chị đừng so đo với em được không? Từ nhỏ đến lớn chị thương em nhất mà.”

Tô Phương Dung không quay đầu lại, cô thật sự không muốn nói thêm câu nào với cô ta nữa.

“Chị! Chị không thể đi, chị không thể không quan tâm đến em được!”Tô Thanh Vân vô cùng lo lắng, hai tay sống chết bám chặt vào cửa xe, vừa khóc vừa nói: “Em sai rồi! Chị, chị không thể vứt bỏ em được, em sắp sinh rồi, nhưng ngay cả tiền đi bệnh viện cũng không có! Chị…”

Lúc này Tần Lệ Phong đã khởi động xe rồi, cho dù cô ta có nói gì thì cũng bày ra tư thế tôi đây chẳng quan tâm.

Tô Phương Dung nhìn cô ta, mím môi, mở ví da ra.

Một bàn tay to giữ lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen như mực của Tần Lệ Phong.

“Em…”

Cô muốn nói gì đó nhưng bị Tần Lệ Phong cắt ngang: “Em có thể giúp cô ta một lần, vậy có phải lần sau sinh tiếp em cũng muốn lo hay không? Sau này đứa bé đi nhà trẻ, học tiểu học, đại học rồi kết hôn, em đều muốn gánh vác à?”

Những lời này khiến Tô Phương Dung khựng lại.

Thực ra anh nói không sai, so với anh thì cô càng phải hiểu Thanh Vân hơn.

Tô Thanh Vân không nhìn rõ được tình huống bên trong nên liên tục gõ cửa xe: “Chị! Chị mau xuống xe đi, chị không thể không quan tâm đến em.”

Ai không biết con tưởng đây là con giáp thứ mười ba vác bụng tìm đến vợ cả đấy chứ!

Thấy đây là việc riêng của nhà người ta, anh bảo vệ cũng lặng lẽ rời đi.

“Nhưng bây giờ…” Tô Phương Dung nói: “Em không thể trơ mắt nhìn con bé thế này mà thực sự không quan tâm được, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”

Bụng đã to như vậy rồi, cảm xúc lại kích động, quả thực rất dễ xảy ra một số chuyện không ngờ tới. Bởi vì, Tô Phương Dung đã từng có trải nghiệm sâu sắc về những chuyện này rồi.

Suy cho cùng thì cô cũng đã từng chịu đựng cảnh một thân một mình rồi.

Tần Lệ Phong nhìn cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói: “Em thật sự muốn lo à?”

Tô Phương Dung không nói gì, chỉ cúi thấp đầu.

“Được!” Tần Lệ Phong không nói nhiều lời, đẩy mở cửa xe bước xuống.

“Lệ Phong…” Tô Phương Dung cũng vội xuống theo.

Lúc thấy Tần Lệ Phong, Tô Thanh Vân lập tức thu tay lại, lùi về sau mấy bước, trông bộ dạng vô cùng hoảng sợ.

Tần Lệ Phong lấy ra một tập chi phiếu, sau khi viết xong thì xé ra đưa cho cô ta: “Cái này cho cô.”

Tô Thanh Vân không dám tin, nhìn anh rồi lại nhìn Tô Phương Dung. Sau đó vẻ mặt như đang hoài nghi, anh có thể hào phóng như vậy với người mà anh ghét bỏ kinh tởm, thế này không giống phong cách của anh.

Lúc Tô Thanh Vân chần chừ định đưa tay ra nhận thì anh lại rút về, nói: “Muốn cái này thì cũng được thôi, viết cho tôi tờ giấy nợ đi.”

“Giấy nợ?” Tô Thanh Vân sững sờ.

“Sao, cô vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác mà không nên làm giấy ghi nợ sao?” Tần Lệ Phong cười chế giễu: “Nói cách khác, cô mượn tiền của chị gái cô, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc trả cho cô ấy, chỉ muốn chiếm làm của riêng lo cái thân mình thôi à?”

“Không có!” Tô Thanh Vân lập tức phản đối: “Giờ em không có tiền, em mượn dùng trước, khi nào có tiền thì em sẽ trả chị ấy.”

Nói đến cuối, giọng cô ta càng lúc càng nhỏ.

Tô Phương Dung thấy thế, nói trong lòng không thất vọng thì là nói dối. Nhưng, đã biết rõ rồi thì cũng không có gì để tổn thương nữa.

“Số tiền này là cho cô mượn để sinh con, cô phải ký giấy nợ, nhất định phải trả lại cho tôi không thiếu một đồng!” Vẻ mặt Tần Lệ Phong vô cùng nghiêm túc, nói tiếp: “Nếu cô không có tiền để trả, vậy thì đến công ty tôi làm công trả nợ là được.”

“Cái gì?”

Đối với Tô Thanh Vân mà nói, cô ta cảm thấy đây chính là đang sỉ nhục cô ta!

“Muốn em làm công? Em chả thèm đâu!” Cô ta ngẩng đầu nhìn Tô Phương Dung, vội bước lên: “Chị, em không muốn đi làm, không muốn đi. Chị đưa tiền cho em có được không?”

Vẻ thất vọng trong mắt Tô Phương Dung dần nặng hơn, Tô Thanh Vân không biết nhưng cô có thể không biết hay sao? Sở dĩ Tần Lệ Phong cho cô ta công việc là vì muốn giúp cô ta! Nhưng cô ta chỉ muốn tiền thôi!

Thấy mình cầu xin nhưng Tô Phương Dung vẫn đứng im bất động, Tô Thanh Vân nghiến răng giậm chân: “Được, ký thì ký!”

“Không cần đâu.”

Tô Phương Dung đi qua, lấy tờ chi phiếu, dứt khoát xé đi.

“Chị!” Tô Thanh Vân tức giận không thôi: “Sao chị… sao lại xé đi chứ?”

Tô Phương Dung như nhìn cô ta, quay đầu nói với Tần Lệ Phong: “Đây là chuyện nhà em, để một mình em giải quyết, được không?”

Tần Lệ Phong nhìn xoáy vào cô, gật đầu: “Lúc cần thiết thì phải nói với anh.”

Tô Phương Dung nhếch khóe môi, xoay người đối mặt với Tô Thanh Vân: “Vừa nãy chị nhắn tin cho mẹ em rồi, chị nghĩ chẳng mấy chốc chú hai với mọi người sẽ đến thôi.”

“Nói với bọn họ làm gì?”

Tô Thanh Vân cũng không quan tâm được nhiều như thế nữa, cô ta căm hận nói: “Tô Phương Dung, chị đang đẩy tôi và đứa bé vào hố lửa đấy!”

Vẻ mặt Tô Phương Dung vẫn vô cảm, cô nói: “Họ là bố mẹ ruột của em, cũng nên là người mà em tin tưởng nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.