Chương 214: Cười thật giả tạo.
Tần Lệ Phong trừng mắt nhìn Tô Phương Dung nói: “Tô Phương Dung, anh trước kia đối xử với em quá nhẹ nhàng! Vì vậy, em không tim không phổi luôn làm theo ý mình!”
“Anh từ từ nói có được không…”
“Lúc này em còn muốn nói đạo lý với anh sao? Được thôi, chúng ta thử cách khác!” Tần Lệ Phong nói xong, liền bắt đầu cởi quần áo của cô.
“Tần Lệ Phong.” Cô vươn tay chặn lại, không nghĩ tới vừa rồi như là đụng phải thứ gì đó, cứng rắn, có chút nóng. Khuôn mặt cô đỏ bừng, lập tức tránh đi tầm mắt của anh.
Tần Lệ Phong nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, đó là lòng tự tôn của đàn ông, một thứ ham muốn chinh phục nguyên thủy nhất của đàn ông!
Vốn dĩ anh chỉ muốn dọa cô để trút giận. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ vừa lo lắng và xấu hổ của cô, Tần Lệ Phong phát hiện, mình không thể nhịn được nữa.
Khi Tần Lệ Phong hôn cô đầu óc cô ong ong! Không phải cả hai chưa bao giờ thân mật mà là lần đầu tiên ở trên phố giữa thanh thiên bạch nhật! Cô có một loại cảm giác vừa kích thích vừa giống như ăn trộm, cơ thể cô cũng trở nên nhạy cảm khác thường.
Kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của anh lập tức biến Tô Phương Dung trở thành vũng nước, hai tay đang vùng vẫy cũng bị anh nắm lấy đặt trước ngực mình.
“Ngoan, làm như thế này…” Anh hướng dẫn, đặt tay cô lên vị trí vừa rồi, kiên nhẫn dạy cô cách làm hài lòng bản thân.
Mặc cho anh chỉ đạo, Tô Phương Dung mặt đỏ bừng tim đập nhanh, mắt không dám ngước lên nhìn anh. Anh nói: “Phương Dung, anh không nhịn được nữa.”
Sau đó, anh đè lên người cô rồi hung hãn làm loạn. Cũng may mà chiếc xe đậu dưới bóng cây nếu không may có người đi ngang qua cũng không cảm thấy chiếc xe đang rung chuyển, hơn nữa Tần Lệ Phong cũng biết khống chế sức lực và tốc độ của mình.
Lần này, Tô Phương Dung bị anh lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ, anh còn chưa giải tỏa đủ, cô đã chịu không nổi!
Nếu không phải đến giờ tan sở, người càng ngày càng đông, Tần Lệ Phong sẽ không bao giờ buông tha cô! Cuối cùng, cô mệt mỏi rã rời trong vòng tay anh.
Cơ thể cô nhớp nháp mồ hôi, ướt át khó chịu Tô Phương Dung lười nhúc nhích, cứ như vậy nằm trên ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh cô có chút buồn ngủ.
Hít một hơi thở dài, anh nói: “Anh làm thế nào cũng không đủ. Em dường như có sức hút ma thuật, anh thực sự muốn chết trong đó.”
Lời nói của anh thẳng thắn đến mức Tô Phương Dung xấu hổ không nói nên lời, da thịt toàn thân đều ửng hồng: “Tần Lệ Phong, anh thật sự là càng ngày càng biến thái.”
Tần Lệ Phong không nghiêm túc nói : “Cùng với người phụ nữ của mình làm tình gọi là biến thái sao? Em cũng quá ác độc rồi đó!”
“Đây là ở trong xe lại ở trên giữa đường.” Tô Phương Dung nói không nên lời, cảm giác xe bốn hướng xung quanh giống như đôi mắt đang nhìn mình, cô vội lấy quần áo mặc vào người. Tần Lệ Phong cười khẽ một tiếng, đưa tay vào trong quần áo cô, vuốt ve da dẻ mịn như ngọc bên trong: “Lần sau có dám nói chia tay không?”
Tô Phương Dung quay mặt sang một bên “Giữa chúng ta, anh có biết vấn đề nằm ở đâu không?”
Tần Lệ Phong bóp cằm cô, ép cô đối mặt với chính mình: “Tô Phương Dung, cho dù có trở ngại gì, anh cũng sẽ không từ bỏ tình cảm của chúng ta.”
Tô Phương Dung nhìn vào mắt anh, có điều cô ấy đã quen thuộc. Cô cụp mắt xuống, vòng tay ôm nhẹ eo anh, áp má vào ngực anh: “Em tin mà.”
Nhưng trên đời có quá nhiều thứ đi ngược lại mong muốn của cô.
….
Cư Hàn Lâm theo bố đến một nơi xa lạ, cậu nhóc có chút lo lắng nhìn xung quanh: “Đây là đâu?” Cậu hỏi.
Cư Hàn Quân đứng trước xe nhìn về phía trước mặt: “Con không muốn biết về chuyện của mẹ con sao?” Cư Hàn Lâm sửng sốt, không hiểu nhìn anh.
Về chuyện của mẹ, Cư Hàn Quân luôn im lặng và không bao giờ nói một lời nào. Khi còn nhỏ, đối với câu hỏi của cậu, anh dứt khoát nói “chết rồi”, đã khiến cậu bé không ít lần khóc lóc. Dần dần, cậu cũng không còn hỏi han gì nữa, lớn lên cậu cũng quen với những ngày không có mẹ.
“Đi thôi, bà ấy ở bên trong.” Cư Hàn Quân nói, tiến lên một bước.
Cư Hàn Lâm do dự đứng tại chỗ, không chịu nhấc chân lên, Cư Hàn Quân nhíu mày quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Nhan Ninh vẫn đang ở nhà, nếu không nhìn thấy con chắc chắn sẽ khóc và không chịu ăn cơm. Hay là chúng ta về đi.”
Cư Hàn Quân liếc nhìn con trai mình, và đột nhiên nói: “Con không muốn gặp bà ấy à?”
Cư Hàn Lâm cúi đầu không nói.
Bất chấp việc cậu vẫn còn là một đứa trẻ, Cư Hàn Quân nói với giọng điệu thương lượng như với người lớn: “Bố sẽ cho con một cơ hội nữa. Nếu con không muốn gặp bà ấy, con sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy từ bây giờ.”
Cơ thể Cư Hàn Lâm chấn động, vẻ mặt cậu bé lộ ra vẻ chật vật. Làm sao một đứa trẻ lại không muốn gặp mẹ? Cho dù từ lúc sinh ra đến giờ không gặp, nhưng cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, sao có thể cam tâm bỏ lỡ?
Vì vậy, Cư Hàn Lâm khẽ gật đầu: “Con nghĩ… con muốn gặp bà ấy.”
Cư Hàn Quân không nói một lời, anh quay người bước vào trước, mặc kệ cậu có đi theo phía sau hay không.
Cậu bé vất vả chạy theo, đôi chân ngắn ngủn cứ tiếp tục tăng tốc. Khi đến nhà gỗ, Cư Hàn Quân gõ cửa, ngay sau đó đã có người ra mở cửa, anh liền bước vào, Cư Hàn Lâm không thấy bố mình nên vội vàng chạy tới.
Vừa bước vào liền nhìn thấy một chị gái xinh đẹp, Cư Hàn Lâm sửng sốt, ngẩng đầu chăm chú nhìn.
Cậu luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra đã thấy ở nơi nào.
Ôn Mỹ Kỳ cũng tránh đi ánh mắt phức tạp của cậu, xoay người bước vào trong.
Cư Hàn Lâm chớp chớp mắt, Cư Hàn Quân ngồi trên sô pha ra hiệu cho cậu, cậu ngồi bên cạnh ngoan ngoãn nhìn qua cầu thang, trong lòng cậu vẫn quan tâm đến người phụ nữ tên “mẹ”, có dịu dàng giống như dì Phương Dung hay không.
Ôn Mỹ Kỳ bưng món tráng miệng tới, đặt lên bàn, ngước mắt lên nhìn Cư Hàn Lâm, sau đó ngồi xuống đối diện. Khóe miệng Cư Hàn Quân nhếch lên cười, không phân biệt được là đang giễu cợt hay là gì khác, không nhanh không chậm nói: “Người mẹ mà con luôn muốn gặp đã ở đây, sao lại không gọi mẹ đi?”
Cư Hàn Lâm ngạc nhiên, chị gái xinh đẹp này không ngờ lại là mẹ của cậu ấy!
Vẻ mặt của Ôn Mỹ Kỳ rất mất tự nhiên, cô liên tục thay đổi vị trí ngồi, không chịu nhìn Cư Hàn Lâm. Xem ra màn kịch “nhận người thân” hôm nay không phải là điều cô mong muốn chút nào!
“Mẹ…” Cư Hàn Lâm giật mình, thận trọng hỏi: “Mẹ thật sự là mẹ con sao?”
Ôn Mỹ Kỳ đầu tiên không thừa nhận, sau vài giây im lặng, cô miễn cưỡng nói một tiếng “ừm.”
Cư Hàn Lâm sửng sốt, mắt tròn xoe: “Nhưng… nhưng mẹ đẹp quá, như một diễn viên vậy.”
Anh chàng nhỏ bé chợt nghĩ ra điều gì đó rồi ngẩn người nhìn cô: “Mẹ sẽ không thật sự là một diễn viên xuất chúng, đúng không?”
Anh ta nhớ ra rồi, khi Gia Bảo học mẫu giáo, có một cậu bạn cầm một tờ báo và nói rằng người phụ nữ trên đó là bạn gái mới của bố cậu nhóc.
Ôn Mỹ Kỳ cảnh cáo cậu: “Chuyện con đến đây gặp mẹ không được phép nói cho ai biết nhớ chưa?” Giọng điệu nghiêm nghị đã khiến Cư Hàn Lâm khẽ cau mày.
Cư Hàn Quân liếc cô một cái rồi chế nhạo: “So với tôi cô còn giống một người mẹ thật hơn đấy.” Anh châm thuốc hút một hơi mà không quan tâm đến đứa con trai ở bên cạnh, khóe miệng vẫn là vẻ hờ hững và giễu cợt.
Vẻ mặt của Ôn Mỹ Kỳ vẫn không được tự nhiên: “Con… con tên là Cư Hàn Lâm?”
Cư Hàn Lâm không trả lời, đã bắt đầu phản kháng lại cô.
“Người lớn đang nói chuyện với con đó!” Ôn Mỹ Kỳ nhíu chặt mày.
Cư Hàn Lâm vẫn không nói, nhưng nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to tròn và đen láy: “Mẹ…”
Cư Hàn Quân đưa điếu thuốc ra gạt tàn, ngước mắt lên: “Cô làm diễn viên nhiều năm như vậy, vẫn không biết diễn vai mẹ ra sao sao?”
Ôn Mỹ Kỳ trầm mặc không nói, cầm gói thuốc đặt lên bàn, rút ra một điếu rồi châm lửa một cách điêu luyện.
Cư Hàn Lâm nhìn thấy, khó chịu nhướng mày. Cư Hàn Quân vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cậu: “Con tự đi ra sân chơi đi.” Cư Hàn Lâm đứng dậy không nói lời nào bước ra ngoài.
Ôn Mỹ Kỳ lại cảnh cáo: “Nếu có người hỏi con, con nói con là cháu trai của bảo mẫu, có biết không?” Cư Hàn Lâm đóng sầm cửa đi ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại.
“Tính tình xấu quá! Không biết giống ai!” Ôn Mỹ Kỳ bực bội hút thêm hai điếu thuốc.
Cư Hàn Quân lạnh lùng nhìn cô: “Cư Hàn Lâm không thích phụ nữ hút thuốc.”
Ôn Mỹ Kỳ cảm thấy buồn cười: “Sao anh biết? Tôi thấy Cư Hàn Lâm cũng không thích anh cho lắm.”
“Ít nhất, người bố như tôi cũng hiểu rõ Cư Hàn Lâm hơn những người khác.”
“Ồ, tôi thật sự không thể nhìn ra được!”
Cư Hàn Quân rất bất mãn với thái độ miễn cưỡng này của cô, lạnh lùng nói: “Đừng quên, hiện tại cô cần đứa nhỏ này, nên lấy lòng Cư Hàn Lâm là điều quan trọng.”
Ôn Mỹ Kỳ cau mày và hít thêm một làn khói. Cô ngẩng đầu lên nói: “Anh…” Cô lại trầm mặc.
Cư Hàn Quân biết cô đang muốn nói gì, vì vậy anh không ngần ngại nói: “Tôi đương nhiên có sắp xếp cho việc kiểm tra quan hệ cha con. Cô không cần phải lo lắng về điều đó.”
“Nhưng… Tần Lệ Phong không ngốc như vậy: “
“Vậy cần xem đối phương là ai.” Lời nói của Cư Hàn Quân cực kỳ độc đoán.
Ôn Mỹ Kỳ vẫn còn hơi lo lắng, cô tiếp tục hút thuốc và nói: “Đây là con át chủ bài cuối cùng của tôi. Nếu vô dụng, tôi và anh ấy sẽ không có khả năng!”
“Nếu như cô nghe lời tôi ngay từ đầu thì mọi chuyện đã không thành ra như thế này.” Cư Hàn Quân lạnh lùng liếc cô một cái: “Lần này, cô đừng ngông cuồng nữa.”
Mặc dù cô ta rất không hài lòng với giọng điệu như ra lệnh này của anh ta, nhưng cô ta đang cần anh ta trợ giúp. cô ta chỉ có thể chịu đựng không phản kháng lại.
Ngay sau đó, Cư Hàn Quân gọi Cư Hàn Lâm đến và nói: “Cho dù con có thích cô ấy hay không, cô ấy vẫn là mẹ của con. Hãy đi qua trò chuyện với mẹ con đi.”
Cư Hàn Lâm thu mình lại phía sau, nhất định không chịu đi.
Ôn Mỹ Kỳ hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười: “Hàn Lâm, qua bên cạnh mẹ đi.”
Cậu nhóc chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của cô, cậu quay lại và ngây người nói: “Nụ cười thật giả tạo.”
“Con…” Ôn Mỹ Kỳ sững sờ, không thể tin được rằng câu nói này sẽ được nói ra bởi một đứa trẻ năm tuổi!
Cư Hàn Quân cũng sửng sốt, sau đó bật cười một tiếng. Ôn Mỹ Kỳ trừng mắt nhìn anh: “Anh còn có thể cười!”
Cư Hàn Quân nhún vai: “Là bởi vì cô không có kỹ năng diễn xuất phù hợp, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn ra. Cô không muốn tự mình kiểm tra một chút à!”
Ôn Mỹ Kỳ tức giận ngồi xuống. Đi xuống, vòng tay ôm lấy Cư Hàn Lâm, không thèm biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì, thẳng thắn nói:”Con sẽ sống cùng mẹ trong khoảng thời gian này. Tốt hơn là con nên thích ứng càng sớm càng tốt, có thể mẹ sẽ không có thời gian để chơi với con.”