Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 223



Chương 223: Cho bọn họ biết rằng em đã gả cho anh.

Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng giật giật, hạ cửa sổ xuống rồi thò đầu ra: “Muốn anh ra ngoài ôm em vào sao?”

Tô Phương Dung lề mề mở cửa xe ngồi xuống, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao mặt lại đỏ như vậy?”

Cô bất giác che đi hai má, lập tức phủ nhận: “Không có.”

Anh không truy hỏi nữa, nhưng lại mỉm cười sâu xa, sau đó anh khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đậu xe.

“Đến nhà trẻ sao?” Cô hỏi.

“Anh đã bảo Trần Chính Cường đi đón hai thằng nhóc kia rồi.”

“Vậy chúng ta đi đâu?”

“Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết.”

Tô Phương Dung cười phốc một tiếng: “Lệ Phong, hai ngày nay anh làm sao thế? Giống như chưa từng yêu bao giờ vậy.”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Cười anh?”

“Không có, không có.” Cô vội vàng xua tay: “Em nào dám?”

Tần Lệ Phong nắm tay lái, nhìn cô qua kính xe, cười như không cười: “Anh đây đang thể hiện tình yêu, em không cảm nhận được sao?”

“Thật không?” Tô Phương Dung giả vờ kinh ngạc, được nuông chiều mà lo sợ nói: “Em đây được nhận vinh hạnh này, thực sự là phước ba đời”

Anh mím môi cười, đưa tay nhéo má của cô: “Đừng quyến rũ anh, bằng không, anh sẽ xử lý em ở trong này.”

“…”

Tô Phương Dung thực sự không nói nên lời.

Nếu như cái này gọi là tình yêu, thế thì cũng thật dữ dội quá rồi.

Chiếc xe chạy thẳng đến cửa hàng trang sức.

“Đến đây làm gì?” Tô Phương Dung nghi ngờ bước xuống xe.

Anh đi tới nắm tay cô, sải bước vào trong. Quản lý vội vàng chạy ra tiếp đón: “Tổng giám đốc Tần, anh đến rồi.”

“Đồ tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã được gửi đến rồi.”

Tần Lệ Phong gật đầu: “Đem hết ra đây cho cô ấy thử một chút.”

“Vâng.”

Quản lý vội vàng mời hai người vào phòng VIP, kêu nhân viên mang trang sức đến đây, đeo găng tay vào đích thân giúp Tô Phương Dung đeo thử.

Tô Phương Dung nhìn thấy những thứ chói mắt trong khay, lập tức trợn to hai mắt rồi lại nhìn về Tần Lệ Phong. Anh ngồi ở bên cạnh với tư thế thoải mái, trong mắt lộ ra ý cười cưng chiều: “Thử xem, có thích hay không.”

Quản lý cũng đứng bên cạnh giới thiệu: “Đây đều là mẫu của những nhà thiết kế hàng đầu, chắc chắn cô sẽ thích chúng.”

Tô Phương Dung nhìn thấy quản lý đeo một viên “trứng bồ câu” lên ngón tay cô. Ngón tay lập tức trở nên nặng trĩu, viên kim cương tỏa ra ánh sáng vô cùng lấp lánh.

Chiếc nhẫn này rõ ràng còn lớn hơn chiếc đầu tiên anh tặng cho mình một vòng, cô không biết hàng thì cũng phải biết là nó rất có giá trị!

Cô đưa tay ra nhìn, dưới ánh mắt mong chờ của quản lý, cô lặng lẽ hỏi Tần Lệ Phong: “Cái này chắc chắn rất đắt phải không?”

Anh nắm lấy tay cô nhìn trái nhìn phải: “Đắt thì có đắt một chút, chỉ là phải xem xem nó được đeo trên tay ai.”

Nhìn xong, anh nói: “Rất đẹp.”

Quản lý vui mừng, vội vàng đưa vòng cổ đến: “Sợi dây này.”

Quản lý ở kế bên luôn mồm giới thiệu, nhưng Tô Phương Dung chỉ lặng lẽ đếm xem trên đó có bao nhiêu viên kim cương.

Lúc Tần Lệ Phong lấy thẻ đen ra, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, không chút nghĩ ngợi nắm lấy cổ tay anh: “Em không thích đeo những thứ này, vẫn không nên mua thì hơn.”

Anh lườm cô: “Anh thích mua cho em là được.”

Sau lưng, mấy cô nhân viên đều vô cùng ngưỡng mộ, cảm thấy cô gái này kiếp trước chắc hẳn đã cứu vớt cả dải Ngân Hà!

“Nhưng nó đắt như vậy, lại không có công dụng thực tế. Mang thì sợ mất, để trong nhà thì sợ trộm, thực sự không cần phải phí nhiều tiền như vậy.”

“Tiền của anh không cho em xài thì cho ai xài.” Tần Lệ Phong không nhiều lời nữa, trực tiếp lấy thẻ ra thanh toán.

Xung quanh đều là tiếng hâm mộ, có thể gả cho người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, e rằng chỉ cứu dải Ngân Hà thôi là chưa đủ.

Gò má Tô Phương Dung ửng hồng, mặc dù cô thực sự rất thưởng thức động tác trả tiền của anh, nhưng trong chốc lát tiêu hết của anh mười hai con số, trái tim của cô cũng bắt đầu phát run.

Về đến xe, anh nhét hộp trang sức vào trong ngực cô: “Ra ngoài thì đeo vào, xem như là giữ thể diện cho anh.”

Tô Phương Dung nhìn những thứ này, trong lòng đau nhói.

Tiếp theo, anh lại đưa cô đi mua quần áo. Cho cô đủ thời gian, lựa không đủ số lượng quy định thì không được! Còn anh thì ngồi trên ghế sô pha, lướt qua mấy trang tạp chí, kiên nhẫn chờ đợi.

Tô Phương Dung từ phòng thay đồ đi ra, anh ngước mắt nhìn qua: “Đẹp lắm, gói lại đi.”

Anh lại lấy thẻ ra, Tô Phương Dung trừng mắt, vội vàng ngăn cản: “Đây là bộ thứ bảy rồi, không cần mua nữa đâu!”

Tần Lệ Phong nghiêm nghị nói: “Không có người phụ nữ nào, chê tủ quần áo mình có thêm một bộ đồ đâu nhỉ?”

Bên cạnh có người nghe thấy, lập tức ngưỡng mộ nhìn anh, nhỏ giọng nói với đồng nghiệp: “Bây giờ mà vẫn còn người đàn ông tốt như vậy!”

Tô Phương Dung nghe thấy, cũng dở khóc dở cười. Cái lý do này thật không chê vào đâu được.

Xách giỏ lớn giỏ nhỏ bước ra ngoài, Tô Phương Dung nghĩ rằng anh sẽ đưa cô về nhà. Kết quả, lại đi đến nhà hàng.

Đây là nhà hàng tốt nhất và đắt tiền nhất trong thành phố, nhưng lại có rất nhiều khách hàng. Lúc Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung bước vào, họ gặp một vài gương mặt quen thuộc, anh đến chào hỏi từng người một, sau đó mỉm cười giới thiệu với những người khác: “Đây là vợ tôi.”

Tô Phương Dung vô cùng xấu hổ, sau khi theo anh ngồi xuống, mới nhỏ giọng hỏi: “Sao đột nhiên đưa em đến đây ăn vậy?”

Ánh mắt anh mang theo ý cười nhìn cô: “Đưa em đi ăn ngon một chút, bồi bổ sức khỏe.” Cả người nghiêng về phía trước, khóe miệng hơi cong lên: “Tối qua em mất quá nhiều sức rồi.”

Tô Phương Dung lập tức dời ánh mắt đi, xem như chưa nghe thấy gì.

Trước kia nghe anh nói như vậy, cô vẫn sẽ mặt đỏ tim đập. Bây giờ thì hoàn toàn phớt lờ, nếu không cái tên này chắc chắn sẽ lấn tới.

Trong lúc dùng bữa, Tô Phương Dung luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào bên này. Ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên nghe thấy âm thanh của đèn flash.

Cô ngẩn người, vội nói: “Hình như có người chụp ảnh.”

Tần Lệ Phong vẫn bình tĩnh như cũ, tao nhã cắt miếng bò bít tết, không thèm ngước mắt lên: “Chụp hình đăng status thôi.”

Tô Phương Dung nghĩ cũng đúng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc hai người bước ra, sắc trời đã âm u, Tô Phương Dung vươn vai thoải mái, quay đầu nhìn anh, nói đùa: “Ông chủ, hôm nay ông tốn kém rồi.”

Tần Lệ Phong chỉ vào mặt của mình, Tô Phương Dung mỉm cười hôn “chụt” một cái.

Anh giật giật khóe môi: “Biểu hiện tốt lắm.”

Cô chủ động nắm lấy bàn tay lớn của anh, cười hì hì nhìn anh: “Em biết tại sao anh đột nhiên “bùng nổ tình cảm” rồi.”

Tần Lệ Phong nhướn mày, Tô Phương Dung hào phóng vỗ vỗ ngực anh: “Đừng nghĩ em nhỏ mọn như vậy! Tin tức đó em hoàn toàn không để ý, anh cần gì phải nghiêm túc như vậy?”

Càng không cần phải đưa rước, quà cáp để dỗ cô vui vẻ.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cô đau lòng!

Tần Lệ Phong bật cười, lười biếng khoác tay lên vai cô, hai người cứ như vậy đi bộ trên phố.

“Anh phải thừa nhận rằng, anh vốn dĩ rất để ý.” Anh bình thản nói: “Nhưng, bây giờ hết rồi.”

Tô Phương Dung nghiêng đầu nhìn cô: “Thế mới đúng! Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Ôn Mỹ Kỳ.” Tô Phương Dung mím môi, nói: “Cô ấy phải kết thúc thế nào đây?”

Tần Lệ Phong trả lời rất dứt khoát: “Gieo nhân nào, thì phải gặt quả đấy, cho dù quả đó là quả đắng.”

Vì vậy, anh sẽ không chịu trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả của việc này nữa. Nếu không, sẽ không công bằng với một người phụ nữ khác.

Tô Phương Dung trầm ngâm: “Đứa trẻ đó…”

Hai ngày nay, không ai trong bọn họ nhắc đến vấn đề này, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Tần Lệ Phong nhìn cô chăm chú, từ tốn nói: “Đứa bé là trách nhiệm của anh, em có thể hiểu không?”

Tô Phương Dung ngước mắt lên: “Em hiểu.” Cô chủ động nắm lấy bàn tay lớn của anh, ghé vào trước ngực anh, cô nói: “Không cần biết là xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau.”

Tần Lệ Phong kinh ngạc trong lòng, ôm chặt lấy cô, lấy cằm đè lên đỉnh đầu cô: “Em lại ra cho anh một bài toán khó.”

“Hả?” Tô Phương Dung khó hiểu.

“Em tốt như vậy, anh phải làm thế nào mới có thể yêu em nhiều hơn đây?”

Tô Phương Dung cười ra tiếng, nhéo eo anh một cái: “Này, anh Tần.”

Anh cười: “Được thôi, chỉ cần em vui.”

Hai người nắm tay, cứ như vậy đi bộ trở về.

Sáng sớm, Tô Phương Dung vẫn còn đang ngủ, thì điện thoại bắt đầu kêu lên vang dội.

Cô mơ màng bắt máy: “Alo “

“Haha, Phương Dung, cô thực sự rất hot rồi đó!”

Bên kia là giọng nói vô cùng hưng phấn của Phú Quý, Tô Phương Dung vẫn còn chưa tỉnh táo: “Làm sao vậy?”

“Hả? Cô chưa xem tin tức sao? Tổng giám đốc nhà các cô, hôm qua đúng là khiến cô chú ý!”

Tô Phương Dung hoài nghi nhíu mày, từ giường bật dậy, người kế bên đã rời khỏi từ lâu.

“Hôm qua…” Cô lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Phú Quý kích động tiếp tục nói: “Chiêu này thực sự quá đẹp! Bạn gái cũ vừa tuyên bố tin tức cầu hôn giả, hai người liền thể hiện một màn tình cảm chấn động cả thành phố như vậy! Không hổ danh là nam thần của tôi!”

Tô Phương Dung vỗ trán, tốt rồi, bây giờ cô đã hiểu rồi.

Chẳng trách hôm qua Tần Lệ Phong lại ân cần như vậy, hết mua trang sức, quần áo cho cô, cuối cùng còn đưa cô đến một nhà hàng tây đắt tiền như vậy. Thì ra, mọi thứ đều đã được tính toán từ trước!

Cách này tương đương với việc im hơi lặng tiếng tát cho Ôn Mỹ Kỳ một bạt tay! Không thể không thừa nhận, so với lần đích thân dạy dỗ Triệu Gia Khiêm, cú tát lần này của Tần Lệ Phong tàn nhẫn hơn lần trước rất nhiều, nhất là khi đối phương là Ôn Mỹ Kỳ.

Sau khi Phú Quý cúp điện thoại, Tô Phương Dung lập tức lên mạng xem tin tức.

Ảnh chụp đều được chụp chung, còn có bài phỏng vấn nhân viên của cửa hàng trang sức và cửa hàng thời trang. Mọi người đều nói rằng Tần Lệ Phong đúng là chiều chuộng phụ nữ. Dù tiêu bao nhiêu tiền cũng không chớp mắt, khiến người khác hâm mộ không thôi!

Điện thoại lại vang lên.

“Xem tin tức rồi chứ?”

Không ngờ “nam chính” sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, Tô Phương Dung ho nhẹ hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Tần, mượn em để đưa tin tức lên hot search, chuyện này không được tốt lắm đâu.”

Tần Lệ Phong bật cười trong điện thoại, nói: “Có khán giả thích xem kịch, thì phải làm cho tình tiết đầy đủ hơn một chút.”

Tô Phương Dung nhỏ giọng phàn nàn: “Nhưng chuyện này có phải ồn ào quá rồi không? Mọi người sẽ nghĩ rằng em cặp đại gia!”

“Yên tâm, bọn họ sẽ không suy nghĩ như vậy.”

“Tại sao?”

“Điều kiện phần cứng của em không đủ.”

“…”

Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi, có thể không sỉ nhục cô vui vẻ như vậy không?

Có vẻ như tâm trạng Tần Lệ Phong đang rất tốt, anh nói: “Hôn lễ đã cho người chuẩn bị xong rồi. Mấy ngày này em hãy ngoan ngoãn làm cô dâu của anh.”

Tô Phương Dung “ừm” một tiếng, bất giác đỏ mặt.

“Anh sẽ tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng, để những người nhớ thương em biết rằng em đã gả cho anh rồi, như thế bọn họ chắc hẳn sẽ chết tâm thôi.” Nói xong, anh đắc ý mỉm cười.

Tô Phương Dung cạn lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.