Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 243



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 243: Anh trai vừa đẹp trai vừa có tiền.

Lục Tiểu Hy ngồi xuống với bạn bè, Lạc Thanh Tâm liếc nhìn cô ta, nhếch môi khinh thường: “Cô em gái này vẫn còn chưa lớn.”

Tần Lệ Phong không nhiều lời, chỉ gọi người phục vụ thanh toán tiền, sau khi thấy người ở bàn phía sau đã rời đi mới đứng dậy: “Tự quay về đi.”

“Này, anh quá đáng lắm đấy!” Tuy nói thế nhưng Lạc Thanh Tâm cũng không có ý định nhờ anh đưa về. Cô ta còn việc khác phải làm.

Tần Lệ Phong lại đến bên bàn Lục Tiểu Hy: “Tối nay ăn cái gì, tất cả đều tính vào tài khoản của tôi.”

Bạn bè của Lục Tiểu Hy đều mừng rỡ, nháy mắt với Lục Tiểu Hy: “Được lắm Lục Tiểu Hy, cua được anh chàng đẹp trai này từ bao giờ thế?”

“Đúng vậy, quẹt thẻ thật là hào phóng!”

Lục Tiểu Hy tức giận nói: “Đây là anh của mình!”

“Ồ! Có anh trai giàu có đẹp trai như vậy cũng thật sướng!”

“Có gì tốt sao?” Lục Tiểu Hy nhìn bóng lưng của Tần Lệ Phong lẩm bẩm: “Thật ra, không ai trong chúng mình thích loại quan hệ này.”

Lạc Thanh Tâm theo Tần Lệ Phong ra cửa, cũng không thèm đếm xỉa đến chuyện anh không săn sóc, lập tức lái xe đi thẳng đến căn hộ của Lạc Thiếu Hoàng.

Đến nhà anh ta, cô ta lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy có một đôi giày da của phụ nữ. Lúc này Lạc Thanh Tâm cảm thấy mình như sắp nổ tung.

Cô ta bước tới, có tiếng nước chảy ra từ phòng tắm, Lạc Thanh Tâm không nói lời nào mà đạp cửa, lôi người phụ nữ đang tắm ra đấm đá.

“A!” Người phụ nữ sợ hãi hét lên, trần truồng run rẩy trên mặt đất.

Trong phòng ngủ, có người sải bước đi ra: “Làm sao vậy?”

Khi nhìn thấy Lạc Thanh Tâm, sắc mặt của Lạc Thiếu Hoàng tái đi, anh đứng ra cản lại: “Em muốn làm gì?”

“Tôi muốn gì ư? Tôi muốn hỏi anh, sao trong nhà lại có phụ nữ?”

Lạc Thiếu Hoàng tức giận đến mức chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất: “Em nhìn rõ đây là ai!”

“Nhìn thì nhìn.” Lạc Thanh Tâm cúi đầu xuống, sau đó nhận thấy dáng người phụ nữ này không đẹp cho lắm, hình như tuổi cũng không còn trẻ, đang cuộn mình lại kêu rên.

“Cô ấy là…”

“Bà ấy là bảo mẫu của anh!”

Lạc Thanh Tâm ngồi trên trên sô pha, lãnh đạm nói: “Bảo mẫu thì thiếu gì! Bà ấy không muốn làm thì cứ đi, có phải gọi mà không tới đâu! Bày đặt đạo đức giả? Vừa nhìn thấy bộ dạng đó của bà ta, con mắt như muốn mù rồi.”

Lạc Thiếu Hoàng tiễn dì Trương ra ngoài, vừa quay lại đã nghe thấy lời cô ta nói, một tay kéo cô ta lên khỏi ghế sô pha, tay còn lại nắm lấy tay cô ta rồi kéo cô ra cửa.

“Lạc Thiếu Hoàng, anh muốn làm gì?” Cô ta vất vả giãy dụa, nhưng anh không buông tay, vẻ mặt u ám khó coi.

“Đồ khốn! Buông tôi ra, tôi sẽ không đi!”

“Không đi cũng phải đi!”

Lạc Thiếu Hoàng thực sự rất tức giận, mở cửa và ném túi xách với giày của cô ta ra ngoài.

Lạc Thanh Tâm tái mặt tức giận nhìn anh chằm chằm: “Không phải chỉ là đuổi một bảo mẫu thôi sao, không đến mức vậy chứ?”

Anh ta bật cười, nhưng vẻ mặt lại cực kì kinh người: “Không đến mức? Vừa rồi cô xem tôi như một tên khốn nạn vậy! Tôi cầu xin cô, đừng làm náo loạn cuộc sống của tôi nữa có được không?”

“Lạc Thiếu Hoàng, anh ghét em thế sao?” Lạc Thanh Tâm chỉ vào anh, sắc bén hỏi: “Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em! Anh không được thất hứa!”

“Ha ha!” Anh cười giễu cợt, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô nhìn lại bộ dạng của mình đi? Sao tôi lại phải ở bên cạnh cô chứ?”

“Lạc Thiếu Hoàng, anh nói rõ ràng cho tôi!” Lạc Thanh Tâm bước tới nắm lấy tay anh: “Tôi làm sao? Rõ ràng là anh đang trốn tôi!”

Lạc Thiếu Hoàng chán ghét hất tay cô ta ra, ánh mắt còn tệ hơn nhìn một người xa lạ: “Lạc Thanh Tâm, cô bị bệnh à? Cô là ai? Vợ tôi? Bạn gái tôi? Hay bạn bè tôi?”

Anh không thèm quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của cô ta, cười nhạo: “Cô không là gì với tôi cả!”

“Haha, haha.”Lạc Thanh Tâm cười lắc đầu liên tục: “Đúng vậy, tôi không phải của anh, càng không phải người mà anh kiếm tìm!”

Sắc mặt Lạc Thiếu Hoàng hơi thay đổi, đột nhiên anh ta nắm lấy cổ tay cô ta : “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói sai sao?” Lạc Thanh Tâm ngẩng đầu nhìn anh ta, Lạc Thiếu Hoàng nheo mắt lại, buột miệng: “Em có biết cô ấy là ai không?

Lạc Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh cười to: “Quả nhiên là phụ nữ!”

Biết rằng mình đang bị lừa, khuôn mặt của Lạc Hằng lạnh đi, hất tay ra khiến Lạc Thanh Tâm loạng choạng suýt ngã.

“Về sau chuyện của tôi không đến lượt cô can thiệp!”

“Sao tôi không được quản? Tôi là em gái của anh!”

Lạc Thiếu Hoàng nhếch môi chế nhạo: “Biết đúng không? Vậy thì từ giờ cứ đứng nguyên ở vị trí đó, làm những gì mình nên làm đi!”

Cánh cửa đóng sầm lại.

Lạc Thanh Tâm đứng ở cửa, run lên vì tức giận.

Cô ta chậm rãi quay lại, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Cô ta nhất định sẽ tìm ra người phụ nữ đó là ai!

Trên đường về, cô ta nhấc máy gọi điện thoại, rất lâu sau mới có người nhấc máy.

“Có chuyện gì?”

Cô ta vẫn nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào: “Giám đốc Tần, có chuyện muốn làm phiền anh.”

Giọng Tần Lệ Phong có chút mất kiên nhẫn: “Làm sao?”

“Tôi cần tìm người! Một người phụ nữ! Cô ta có quan hệ với anh trai tôi, có khi còn ngủ cùng nữa…”

Cô ta chưa kịp nói hết lời, Tần Lệ Phong đột nhiên chế nhạo: “Lạc Thanh Tâm, cô bệnh à? Cô xem tôi là cái gì? Thám tử tư? Ngay cả việc nhà cô tôi cũng phải phụ trách?”

“Ôi, tổng giám đốc Tần, nói như vậy thật khiến người ta buồn lòng! Dù sao chúng ta bây giờ cũng bị trói chung thuyền, có một chuyện e là anh không biết? Là bố nói cho tôi…”

Cô ta cố ý nói lấp lửng vì cô ta biết Tần Lệ Phong sẽ có hứng thú! Bởi vì hiện tại anh đang nóng lòng muốn giải quyết vấn đề trước mắt.

Quả nhiên, Tần Lệ Phong hít sâu một hơi nói: “Tôi sẽ cho người liên hệ với cô.”

Nói xong thì cúp điện thoại.

Lạc Thanh Tâm đắc ý cất điện thoại đi, tìm được người phụ nữ kia, cô sẽ cho cô ta thấy ai không thể đụng vào, ai là người không thể dính lấy.

Lục Tiểu Hy vừa về đến nhà đã nhìn thấy Lâm Huyền Vũ ngồi ngay trước cửa.

Bà ta đang ngồi trong phòng khách, đợi cô ấy: “Con đi đâu vậy?” Bà ta hỏi.

Lục Tiểu Hy uể oải đáp: “Con đi ăn với bạn.”

“Với ai? Con đi đâu?”

Cô cau mày: “Mẹ, đây là quyền tự do của con.”

Lâm Huyền Vũ đứng lên: “Đúng, đây là quyền tự do của con, nhưng tại sao lại gặp Lệ Phong ở đó?”

Lục Tiểu Hy nhíu chặt mày, vẻ mặt không tin nhìn mẹ: “Mẹ phái người theo dõi con?”

Lâm Huyền Vũ cười một tiếng: “Con đánh giá cao bản thân quá rồi.”

Lục Tiểu Hy giờ mới hiểu: “Không phải? Vậy mẹ cho người theo dõi anh trai sao?”

“Anh trai? Thân thiết thế sao?” Lâm Huyền Vũ cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh buốt: “Dù mẹ rất vui khi thấy hai đứa thân nhay, nhưng mẹ phải nhắc cho con nhớ rằng không được quá thân thiết. Hiện tại Lục Quý và J.L sớm muộn gì cũng trở thành đối thủ của nhau, hơn nữa mẹ tin rằng mình sẽ thắng họ! Mẹ sợ lúc đó con khó làm nên mẹ chỉ muốn vì con thôi: “

Lục Tiểu Hy nheo đôi mắt to đẹp, yên lặng nhìn bà, đột nhiên nói: “Mẹ, sao mẹ lại trở nên như vậy? Mẹ chỉ muốn dùng công ty của anh để giúp chúng ta vượt qua khó khăn, vậy con sẽ giúp mẹ! Nhưng bây giờ thì sao? Những gì mẹ muốn là công ty của anh ấy!”

Lâm Huyền Vũ thờ ơ nói: “Chuyện này sai sao? Mẹ chỉ muốn biến công ty mà bố con để lại thành doanh nghiệp hạng nhất. Đây cũng là nguyện vọng từ lâu của bố con. Nếu ở dưới suối vàng biết được, ông ấy sẽ rất vui.”

“Ha ha, đây là nguyện vọng của bố hay là của chính mẹ? Con sẽ nói cho bố, bố rất cảm ơn, cũng rất vui vẻ.” Lục Tiểu Hy tiến lại gần một bước, gằn từng chữ: “Mẹ, tham vọng của mẹ quá lớn, con dần không nhận ra mẹ nữa rồi.”

“Lục Tiểu Hy, mọi việc mẹ làm đều là vì con.”

“Không! Đừng dùng con làm cái cớ, con không nhận nổi!” Lục Tiểu Hy nhẫn tâm nói: “Một người phụ nữ bỏ rơi con trai mình, không quan tâm nó lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, chỉ vì muốn đi theo người mình yêu. Cho nên mẹ ngàn lần đừng nói là vì con, con buồn nôn lắm.”

Chát.

Một cái tát giáng xuống mặt cô.

“Lục Tiểu Hy! Con quá tự phụ!” Lâm Huyền Vũ tức giận nói: “Sao con có thể như vậy? Đây là thái độ nói chuyện với mẹ của con sao?”

Lục Tiểu Hy không hé răng, vuốt ve vết đỏ trên mặt, mất tự nhiên cười, nghiêng đầu nhìn mẹ, đôi mắt dần dần đỏ lên: “Mẹ, giữa chúng ta ai là người thay đổi?”

Cô không nói một lời nào nữa, quay lưng bỏ đi.

“Lục Tiểu Hy.”

“Lục Tiểu Hy! Con mau quay lại!”

Lục Tiểu Hy đóng sầm cửa lại rồi chặn một chiếc taxi ở bên đường.

Cuộc sống chết tiệt! Tất cả mọi thứ đều chết tiệt!

Cô giải tỏa lên tóc của mình, rống lên vài tiếng trong xe khiến tài xế taxi sợ hãi: “Cô ơi, cô có sao không?”

“Không sao!” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi rồi nói tên quán bar cần đến.

Bây giờ, cô chỉ muốn được say sỉn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.