Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 257



Chương 257: Gánh vác hết tất cả mọi thứ.

Tấm bịt mắt đen trước mắt bị xé ra một cách thô bạo.

Vì bị ánh sáng bất ngờ hắt mạnh vào nên Lục Tiểu Hy không mở mắt ra kịp, nửa ngày sau mới thích ứng được với hoàn cảnh.

Cô kinh ngạc mở to mắt, nơi quen thuộc này chính là nhà của cô.

Cô đảo mắt một vòng, nhìn thấy Lâm Huyền Vũ ngồi trên sofa, cầm tách hồng trà nhấp một ngụm.

“Mẹ?” Cô cau mày, muốn đứng dậy nhưng phát hiện bản thân đã bị trói chặt.

Mấy giây sau, cô mới ý thức được tình cảnh của mình, Lục Tiểu Hy không dám tin nhìn thẳng vào Lâm Huyền Vũ: “Mẹ, tất cả những chuyện này đều do mẹ bày ra sao?”

Lâm Huyền Vũ cười khẽ, đặt tách trà xuống: “Nếu mẹ không dùng cách này thì con có còn nhớ ra là mình còn có cái nhà này không?”

Lục Tiểu Hy nghiêng đầu, không muốn nhìn bà ta: “Thả con ra đã được không?”

Lâm Huyền Vũ ra hiệu với một tên vệ sĩ trong số đó, người đó bước lên trên cởi trói trên người cô ra.

Cổ tay Lục Tiểu Hy tê dại, hỏi ngắn gọn: “Nói đi, mẹ dùng cách này bắt con về là vì cái gì?”

Lâm Huyền Vũ cau mày: “Con có thái độ gì vậy?”

Lục Tiểu Hy nghiêng đầu, Lâm Huyền Vũ nói: “Đừng tưởng mẹ không biết con ở bên ngoài đã làm ra những chuyện gì.”

Lục Tiểu Hy cười hỏi: “Con đã làm những gì sao con không hề biết nhỉ?”

“Con với Lạc Thiếu Hoàng có quan hệ gì?” Ánh mắt Lâm Huyền Vũ sáng quắc, nhìn chằm chằm vào cô.

Nghe bà ta nhắc đến Lạc Thiếu Hoàng, Lục Tiểu Hy hơi cau mày.

“Sao không nói nữa?”

Lâm Huyền Vũ thở dài một hơi, đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Tiểu Hy, nhìn cô nói: “Con gái ngốc, mẹ nói cho con biết, cậu ta chỉ muốn chơi bời với con mà thôi! Loại công tư bột đó không bao giờ thật lòng đâu, đừng để đến lúc bị người ta lừa gạt mà mình vẫn không hay biết gì.”

Lục Tiểu Hy nhướng mày, ngữ khí giễu cợt: “Bị ai lợi dụng thì cũng như nhau thôi. Lúc đầu chẳng phải mẹ cũng muốn con kết hôn với Cư Hàn Quân đấy thôi? Đừng nói khi đó mẹ không biết Cư Hàn Quân là loại người gì?”

Đáy mắt Lâm Huyền Vũ xuất hiện vẻ tức giận, bà ta nhìn chằm chằm vào con gái: “Con mất mặt thì cũng không đáng nói đến, nhưng đừng có làm nhà họ Lục mất mặt! Có nói thế nào thì Cư Hàn Quân cũng sẽ cho con một thân phận mợ chủ của nhà họ Cư. Còn Lục Thiếu Hoàng thì sao? Không lẽ con thật sự hoang tưởng rằng cậu ta sẽ lấy con?”

Lục Tiểu Hy phẫn nộ, không hề yếu kém: “Dù sao thì cũng bị lợi dụng, bị ai lợi dụng cũng như nhau cả thôi. Sao vậy, không đạt được lợi ích cho nhà họ Lục nên cảm thấy bị tổn hại rồi à?”

Sắc mặt Lâm Huyền Vũ tái xanh, đang muốn nói gì đó thì lại nuốt ngược trở lại, mệt mỏi day day thái dương: “Thôi bỏ đi, mẹ không muốn cãi nhau với con. Tóm lại là mẹ muốn tốt cho con, mấy ngày này con ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho mẹ, không được đi đâu hết.”

Lục Tiểu Hy nghe thấy Lâm Huyền Vũ muốn giam lỏng mình thì lập tức đứng dậy, nâng cao tông giọng: “Dựa vào đâu? Con đã lớn như thế này rồi, không có được một chút tự do nào ư?”

“Trước lúc con tự kiểm điểm xong thì mẹ sẽ tự do thay con!” Lâm Huyền Vũ hừ một tiếng: “Con tự mình đi lên hay để mẹ cho người mời con lên?”

Lục Tiểu Hy híp mắt, sau đó cười khẩy, quay người đi lên trên lầu, đáy mặt tràn ngập sự thất vọng.

Cửa phòng cạch một tiếng đã được khóa lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm Huyền Vũ: “Canh gác cẩn thận vào.”

“Rõ.”

Lâm Huyền Vũ đến công ty N.S, tìm Cư Hàn Quân.

“Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Lâm.” Cư Hàn Quân ngẩng đầu lên, gọng kính màu vàng thoáng qua tia sáng nhạt: “Có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại mà phải tới tận công ty thế, bà không sợ ông già nhà chúng tôi nhận được tin tức à?”

Tâm trạng Lâm Huyền Vũ có vẻ không tốt lắm, vào thẳng vấn đề: “Kế hoạch phải tiến hành thôi, nếu không chúng ta chỉ có thể bị Tần Lệ Phong và lão già nhà cậu tính toán rồi.”

Cư Hàn Quân hiểu rõ.

Ánh mắt Lâm Huyền Vũ sắc bén, nói từng câu từng chữ: “Cậu muốn ngồi lên vị trí của ông ta thì không thể cứ mãi như vậy nữa!”

Ánh mắt Cư Hàn Quân như nhìn thấu tất cả: “Bà có công cụ mới rồi à?”

Lâm Huyền Vũ bật cười: “Hợp tác với cậu đúng là thoải mái, đúng là không giấu được cậu cái gì.” Thu lại nụ cười, bà ta nói: “Lạc Thanh Tâm tới tìm tôi.”

“Ồ? Cô chủ của nhà họ Lạc sao? Là người trong lời đồn có quan hệ mật thiết với Tần Lệ Phong?”

“Không sai.” Lâm Huyền Vũ nói: “Tôi không ngờ được một lòng tính toán với tôi lại chính là con trai ruột của tôi.”

Cư Hàn Quân như cười như không: “Tôi đã nói rồi, Tần Lệ Phong không hề dễ đối phó, là bà quá khinh địch.”

“Chuyện đã đến nước này, truy cứu nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu nó đã không niệm tình thương thì tôi còn phải kiêng dè gì nữa?”

“Tần Lệ Phong đúng là đáng thương, vì có một người mẹ như bà.”

“Có đứa con như cậu, ông Cư cũng chẳng hạnh phúc được tới đâu.”

Cư Hàn Quân ngây người, sau đó cười lớn: “Vì thế nên chúng ta mới hợp tác với nhau đấy.”

“Ai nói không phải chứ.”

Lâm Huyền Vũ lại nói: “Cư Trọng Hùng và Tần Lệ Phong đã sớm lên kế hoạch chuẩn bị bàn cờ này rồi, chỉ vì để đá được hai chúng ta ra khỏi đó! Mặc dù kế hoạch cụ thể Lạc Thanh Tâm không biết nhưng cô ta cũng nói phải cẩn thận người tiếp cận dạo gần đây, phải theo dõi sát sao người phụ trách hợp đồng văn kiện.”

Cư Hàn Quân nhíu chân mày, con ngươi đen láy híp chặt lại, sau đó sắc mặt tối sầm.

Lâm Huyền Vũ nhìn vào trong mắt thì nhướng mày: “Xem ra bọn họ bắt đầu rồi.”

Cư Hàn Quân không nói gì, Lâm Huyền Vũ cười khẽ: “Nếu đã vậy thì chúng ta phải tương kế tựu kế.”

Cư Hàn Quân: “Bà có cách sao?”

Lâm Huyền Vũ: “Nếu không tôi cũng không đến đây tìm cậu.”

Cùng lúc đó ở nhà họ Lạc.

Lạc Thiếu Hoàng nằm ngửa mặt trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn treo trên trần nhà ngẩn người.

Từ ngày không còn nhìn thấy Lục Tiểu Hy, cô ấy cũng không còn quay lại, mấy ngày rồi điện thoại cũng tắt máy không có ai nghe. Nhà họ Tần không có, phía bên Tần Lệ Phong cũng không, rốt cuộc thì cô ấy đã đi đâu?

Có người bước vào trong phòng, cười khẽ: “Thiếu Hoàng, xuống lầu ăn cơm thôi.”

Nghe thấy giọng nói của Lạc Thanh Tâm thì Lạc Thiếu Hoàng cảm thấy cực kỳ phiền phức, dùng chiếc gối lông che chặt đầu lại, không trả lời.

Thấy anh ta nằm trên giường không động đậy, Lạc Thanh Tâm bước qua: “Thiếu Hoàng…”

Lạc Thiếu Hoàng từ trên giường ngồi dậy, khuôn mặt lạnh lùng: “Anh đã nói là đừng có gọi tên của anh nữa.”

Lạc Thanh Tâm ngây người, tủi thân mím mím môi: “Lúc trước anh không hề hung dữ với em như này.”

Lạc Thiếu Hoàng nhìn cũng không nhìn cô ta, trực tiếp rời khỏi phòng ngủ.

Trên bàn ăn, Lạc Thiếu Hoàng thất thần, nhìn đống thức ăn trên bàn cũng chẳng cảm thấy hứng thú.

Lạc Chính Đình không vừa lòng nhìn anh ta một cái: “Mấy hôm nay sao con không đến công ty?”

“Con không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm.” Lạc Thiếu Hoàng trả lời lấy lệ.

“Không khỏe?” Lạc Chính Đình trợn trừng mắt nhìn anh ta: “Không khỏe thì mau đi bệnh viện đi, con ở nhà rảnh rỗi quá rồi, đó gọi là việc không chính đáng!”

Lạc Chính Đình vuốt vuốt ngực, nói: “Chuẩn bị một phần quà đi, tuần sau cùng bố đi tới một bữa tiệc rượu.”

Anh ta nhướng mày: “Tiệc rượu?”

Lạc Thiếu Hoàng trước giờ không hề có hứng thú với thứ này, bình thường chỉ có Lạc Thanh Tâm là ưa thích.

“Ừ, là tiệc đính hôn của Cư Hàn Quân con trai tổng giám đốc N.S.”

Lạc Thanh Tâm ngồi ở một bên nở nụ cười: “Là anh ta à, vậy vợ chưa cưới của anh ta là…”

Lạc Chính Đình liếc nhìn con trai: “Lục Tiểu Hy.”

Lạc Thiếu Hoàng triệt để sửng sốt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên: “Là… ai?”

Lạc Chính Đình nhíu chặt chân mày, giọng nói trầm xuống lặp lại lần nữa: “Con gái của Lâm Huyền Vũ, Lục Tiểu Hy.”

Lạc Thanh Tâm cười mỉa mai: “Hóa ra là Lục Tiểu Hy! Quả nhiên con không nhìn nhầm, người phụ nữ này thật sự không phải là loại người đơn giản, Thiếu Hoàng, anh bị cô ta đùa bỡn rồi mà vẫn không biết ư?”

“Câm miệng.” Lạc Thiếu Hoàng đập bát đũa xuống bàn: “Chuyện này anh sẽ đi điều tra rõ ràng, không đến lượt em lên tiếng ở đây!”

Lạc Chính Đình nhìn anh ta: “Con đi điều tra rõ ràng? Con có thân phận gì, con dựa vào đâu? Bố nói cho con biết, con bớt đi làm phiền người ta thôi, động đến Cư Trọng Hùng là không yên thân đâu!”

Lạc Thiếu Hoàng nắm chặt tay lại thành nắm đấm, khuôn mặt không cam tâm, Lạc Thanh Tâm từ đầu đến cuối đều cười đắc ý: “Nếu em là anh, em sẽ không bao giờ thích loại phụ nữ đó.”

Lạc Thiếu Hoàng đứng dậy, quay người rời đi.

Sáng sớm, phòng làm việc của Cư Trọng Hùng tại N.S.

Cư Trọng Hùng ném một phần hợp đồng tới trước mặt người đối diện.

Khắp phòng làm việc bay đầy giấy tờ, Cư Hàn Quân đứng ở tại chỗ, không hề động đậy, đôi mắt đen nháy tràn ngập châm biếm.

“Đã đến hạn giao hàng rồi mà anh lại nói với tôi là những kiện hàng đó vẫn đang ngừng sản xuất?”

Cư Trọng Hùng đứng dậy, tay chỉ vào sống mũi của Cư Hàn Quân, không kiềm chế được: “Anh có biết vì sai lầm của anh mà công ty phải chịu bao nhiêu tổn hại không?”

“Đây là sơ sót của tôi.” Cư Hàn Quân tỏ ra thái độ kiểu căng, không nhìn ra được một chút áy náy nào.

Cư Trọng Hùng tức giận: “Bổi thường tổn hại là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng tới uy tín của chúng ta mới là chuyện lớn! Sau này còn có ai dám hợp tác với công ty chúng ta nữa?”

Mặt Cư Hàn Quân không chút cảm xúc nhìn bố mình: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả hậu quả.”

“Anh? Anh lấy cái gì chịu trách nhiệm?” Cư Trọng Hùng trợn mắt nhìn anh ta, đè lồng ngực xuống, nghiến răng nói: “Anh có biết anh đang tự hủy hoại tiền đồ của mình không?”

Cư Hàn Quân nhún vai: “Tôi vẫn còn tiền đồ có thể nói sao? Sao tôi lại không biết vậy? Khắp người của công ty có ai không biết ông không hề coi trọng tôi, đằng sau có ai thật lòng tin tưởng tôi chứ? Thế cho nên hủy hoại hay không hủy hoại thì tôi đều không quan tâm đâu.”

Cư Trọng Hùng híp mắt: “Anh chỉ vì cái lợi trước mắt, trước giờ không chịu nghiêm túc làm việc, bây giờ lại còn đổ trách nhiệm lên đầu người khác?”

Cư Hàn Quân cười khẽ: “Vì vậy một tên phế vật như tôi phù hợp gánh vác nỗi oan uổng này. Yên tâm đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng với truyền thông, chuyện này với N.S không hề có liên quan.”

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Nhìn về bóng lưng của anh, vẻ mặt của Cư Trọng Hùng vô cùng phức tạp.

Lúc lâu sau, ông ta mệt mỏi day day thái dương, cầm điện thoại lên.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Lệ Phong.

“Chủ tịch Cư.”

Cư Trọng Hùng nhấc ống nghe lên, để sát lại gần tai, cười chế giễu: “Con trai chú gây ra chuyện xấu hổ đó, chắc cháu nghe qua rồi chứ?”

“Cháu đang định gọi điện thoại cho chú.”

Cư Trọng Hùng bước tới cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cô chạy tấp nập ở dưới đường: “Việc xấu trong nhà chú có lẽ có rất nhiều người đều cười nhạo rồi nhỉ.”

Tần Lệ Phong nhàn nhạt nói: “Tiếp theo chủ tịch Cư định làm như thế nào ạ?”

Cư Trọng Hùng cười khẩy, giọng nói có phần mỏi mệt: “Chú còn có thể làm được gì? Đương nhiên là gánh vác mọi chuyện rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.