Chương 28: Cô không lưu số điện thoại của anh
Nhìn thấy Tô Phương Dung đang chìm vào suy tư, Phú Quý nghiêng người hỏi cô: “Phương Dung, cô đang nghĩ gì vậy?”
Tô Phương Dung lập tức định thần lại, vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện gì.
Suy nghĩ vừa rồi trong đầu khiến cho cô cảm thấy mình ngây thơ và nực cười quá đi mất. Sao Tần Lệ Phong có thể vì cô mà nổi giận với giám đốc Ngôn được chứ?
Cô lắc lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức.
Tiêu Bảo Lộc gõ cửa cho có lệ sau đó trực tiếp đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra, vừa vào tới cửa liên hỏi: “Anh, sao anh lại chọc giận lão già rồi?”
Đầu cũng không thèm nhấc lên, Tần Lệ Phong chỉ lạnh lùng đáp: “Không liên quan gì đến tôi”
“Chậc chậc chậc, thật là tuyệt tình quá!” Tiêu Bảo Lộc ngồi đối diện anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc đến mức không hề thay đổi cảm xúc của anh mà cười nói: “Em không có hứng thú xen vào chuyện của hai người nhưng đối với người “chị dâu” này thì lại có rất nhiều hứng thú-”
Tần Lệ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng khiến cho người khác phải rét lạnh: “Cậu rảnh quá đúng không? Có cần tôi thu xếp một chuyển ra nước ngoài không?”
“Đừng!” Tiêu Bảo Lộc vội vàng xua tay: “Em ở trụ sở chính rất thoải mái, không muốn đi bất kì chỗ nào khác!”
“Vậy thì nên đi làm chút gì đi!” Anh lại cúi đâu giải quyết công việc của mình.
Tiêu Bảo Lộc vẫn không vội đi, anh ta cười cười tiến đến gân bên bàn: “Chỉ là em muốn biết, anh và Tô Phương Dung có phải là… “
“Bốp!”
Một tập tài liệu chuẩn xác mà đập vào khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Bảo Lộc .
Tiêu Bảo Lộc vội vàng đỡ lấy: “Sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Người ta chỉ hơi tò mò thôi mà, quan tâm đến sức khỏe sinh lý của anh một chút không được sao?”
Mắt thấy tập tài liệu kia lại chuẩn bị vụt tới, Tiêu Bảo Lộc lập tức giật lùi lại: “Được, được, được. Em mặc kệ được chưa! Nhưng với tư cách là anh em của anh, em phải nhắc nhở anh, có câu cấm dục lâu dài có hại cho thân thể… “
“Bốp!”
Hai tập tài liệu lại bị quăng tới kèm theo đó là một giọng nói hờ hững: “Cút.
Tiêu Bảo Lộc lui về phía cửa, nở nụ cười: “Đừng trách em không nói cho anh biết, không thể cứ vậy mà bỏ qua lão già được. Ông ta không thể động tới anh, nhưng vẫn có thể động tới cô người đẹp nhỏ của anh đó.”
Khóe môi Tần Lệ Phong khẽ nhếch, ánh mắt anh chợt lạnh: “Ông ta cứ thử động xem”
Tiêu Bảo Lộc giơ ngón tay cái lên: “Em cực kì yêu thích tính cách này của anh đấy.”
Đây rõ ràng là một lời giêu cợt nhưng kì thật lại nghe ra trong đó có chút oán hận. Có thể Tiêu Bảo Lộc không để tâm đến chuyện gia đình của nhà họ Tần, chuyện duy nhất khiến anh ta đau lòng chính là Tiêu Mỹ Ngọc. Mà Tần Lệ Phong chưa bao giờ để Tiêu Mỹ Ngọc vào trong mắt, càng đừng nói tới sẽ coi bà ta như mẹ kế.
Tần Lệ Phong không nói thêm lời nào, có thể tiếp nhận Tiêu Bảo Lộc đối với anh mà nói đã là không dễ dàng gì. Về phần những chuyện khác, anh càng không muốn phí thời gian để trả lời.
Lúc này, Trần Chính Cường bước vào: “Tổng giám đốc Tần, hình như bên Duyệt Lại ¿ó vấn đề gì đó, bên kia trả lời vấn đề hợp đồng còn đang đợi bàn bạc.”
Đôi mắt Tần Lệ Phong trong trẻo mang theo tia lạnh lùng, anh cười lạnh, đặt bút trên tay xuống rồi dựa lưng vào ghế.
Không cần đoán cũng biết, nhất định là Lý Việt Bách bất mãn về việc tối hôm qua anh đưa người đi cho nên mới phá rối giữa chừng như vậy.
Nhưng tên Lý Việt Bách này là em vợ của ông chủ Duyệt Lai, ông ta chiếm một vị trí then chốt bên Duyệt Lai, hầu hết mọi người đều không thể động tới ông ta.
Nhưng Tần Lệ Phong trước giờ không tin vào chuyện xấu này!
“Liên hệ với tổng giám đốc Triệu cho tôi.”
Trần Chính Cường ngay lập tức trả lời: “Một năm trước sức khỏe ông Triệu không được tốt lắm. Cuối tháng trước, ông ấy đã ra nước ngoài để dưỡng bệnh, Lý Việt Bách đã tiếp quản công việc của ông ấy. Về phần tổng giám đốc mới của Duyệt Lai, tôi nghe nói người đó sẽ đảm nhận vị trí trong tháng này. “
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Tổng giám đốc mới?
Có tư liệu về lai lịch của anh ta không?”
Trần Chính Cường lắc đầu: “Thân phận của anh ta là một bí ẩn, ngay cả người trong nội bộ của Duyệt Lai cũng không có tin tức nhưng mọi người đều đang truyền tin, người đó thuộc cấp cao chuyển tới từ trụ sở bên nước ngoài.”
Tần Lệ Phong chau mày, tổng giám đốc của Duyệt Lai quanh năm không ở trong nước, bây giờ đến cả tổng giám đốc Triệu cũng đang ở nước ngoài! Hiện tại chỉ còn Lý Việt Bách là có tiếng nói nhất trong tập đoàn Duyệt Lai mà thôi.
Tuy nhiên, Tần Lệ Phong lại có chút hứng thú về vị tổng giám đốc mới này.
Nếu anh ta là người thông minh thì anh ta không nên để cho một kẻ lợi dụng quan hệ, bám váy chị gái như Lý Việt Bách tồn tại! Đối với anh ta mà nói, đó chắc chắn là một mối đe dọa.
Anh đưa mắt lên rồi nói: ‘Quan sát động tĩnh bên kia, nếu người đó đến nhận chức thì báo cho tôi sớm nhất có thể”
“Vâng” Trần Chính Cường lại hỏi: “Hợp đồng đó…
Tần Lệ Phong chế nhạo: “Ông ta muốn ép xuống, vậy tôi sẽ dây dưa cùng với ông ta!”
Trần Chính Cường gật đầu sau đó liền rời khỏi văn phòng.
Liên tiếp vài ngày, Tô Phương Dung luôn nhận được tin nhắn từ Lý Việt Bách, tuy không quá rõ ràng nhưng lời lẽ đầy đe dọa và khiêu khích.
Cô đã sớm nghe nói qua chuyện dự án phát triển thành phố phía đông hợp tác với Duyệt Lai đang gặp trở ngại, Tô Phương Dung còn từng nghi ngờ rằng chuyện này hẳn là có liên quan đến đêm đó. Không ngờ, Lý Việt Bách lại thẳng thắn nói với cô nếu muốn tiếp tục hợp tác phải tới tìm ông ta! Ông ta không chỉ sẽ khiến cho việc hợp tác diễn ra suôn sẻ, thậm chí còn có thể yêu cầu để cô tham gia vào dự án này.
Tất nhiên Tô Phương Dung sẽ không tới tìm ông ta nhưng đây là chuyện quan trọng, cho nên sau khi suy nghĩ cô đã quyết định nói cho Tần Lệ Phong.
Nhưng đã mấy ngày Tân Lệ Phong không đến công ty nên cô muốn’tìm cũng không tìm được, mặc dù có số điện thoại của anh nhưng cô lại không có dũng khí gọi.
Cứ như vậy, sau mấy ngày phải chịu đựng sự quấy rối của Lý Việt Bách, cô vừa ra khỏi bộ phận phát triển thì đã nhìn thấy một nhóm người đang tiến đến, dẫn đầu là Tân Lệ Phong.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở phần thân trên cùng với quần âu bên dưới, cách phối đồ đơn giản nhưng bắt mắt, cả người anh toát lên vẻ mưu lược và bá khí trái ngược hẳn với hàng ngũ những người chủ quản mặc tây trang ở phía sau.
Anh vừa bước đi vừa có người ở bên cạnh báo cáo, thỉnh thoảng còn có tài liệu được đưa qua, có thể thấy được mấy ngày nay có rất nhiều việc cần xử lý.
Anh nhận lấy rồi nhìn lướt qua một cách đại khái: “Cứ theo kế hoạch mà làm”
“Vâng”
Đoàn người cứ hùng hổ đi qua trước mặt cô như vậy, từ đầu đến cuối Tân Lệ Phong cũng chưa từng nhìn tới cô.
Tô Phương Dung há há miệng, nhưng lại không dám kêu thành tiếng.
Ài!
Cô ảo não võ vỗ đầu mình, không hiểu sao từ hôm đó cô bỗng thấy sợ phải gặp anh như vậy?
Trong lòng thở dài một tiếng, cô quay người rời đi.
Đúng lúc này, đằng sau lại có người đuổi theo: “Cô Tôi”
Là Trần Chính Cường, Tô Phương Dung dừng lại: “Có chuyện gì sao?”
Trần Chính Cường mim cười: “Tổng giám đốc Tân muốn xem bảng thành tích hàng tuần của bộ phận cô, phiền cô đem tới văn phòng tổng giám đốc một chuyến” Nói xong, anh ta lịch sự gật đầu với cô rồi quay người rời đi.
Tô Phương Dung nhận lệnh, lấy bảng thành tích hàng tuần từ chỗ của giám đốc Ngôn sau đó đi lên tầng hai mươi chín.
Ra khỏi thang máy, sự yên tĩnh của cả tầng mang tới cho cô cảm giác áp lực cực lớn.
Tô Phương Dung bình tĩnh lấy lại tinh thần, chậm rãi đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng đáp trầm thấp: “Vào đi”
Tô Phương Dung đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc màu đen, áo sơ mi trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, ngón tay thon dài mạnh mẽ đang cầm bút làm việc.
Đây là lần thứ hai cô đến nơi này, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lệ Phong đã khiến cô đỏ mặt, nhưng lần này Tần Lệ Phong đang tập trung cao độ vào công việc lại tỏa ra một loại cảm giác vô cùng xa cách, khác hoàn toàn với bộ dạng lặng lẽ ngồi ăn mì gói ở bếp nhỏ trong nhà cô.
Tô Phương Dung hít một hơi thật sâu, cô không hiểu mình đang nghĩ lung tung chuyện gì nữa! Cô bước tới đặt bảng thành tích hàng tuần lên bàn: “Tổng giám đốc Tần, đây là thứ anh muốn”
Bên kia không có đáp lại, thậm chí còn không hề ngẩng đầu. Tô Phương Dung mím mím môi, xấu hổ đến mức vẫn không thể nói cho anh biết chuyện về Lý Việt Bách.
Cuối cùng, cô không còn cách nào khác phải quay người, định rời khỏi.
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, giọng nói trâm ấm phía sau truyền tới khiến cô giật nảy mình.
“Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn anh, Tân Lệ Phong vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không có ngẩng đầu.
“Tôi… ” Tô Phương Dung có chút bối rối, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc này Tần Lệ Phong mới nâng mắt lên, ánh mắt bình tĩnh mà xa cách khiến cô càng sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Tô Phương Dung thầm khinh bỉ chính mình trong lòng, ở phía đối diện anh lại tiếp tục nói: “Vì chuyện của tập đoàn Duyệt Lai?”
Tô Phương Dung buột miệng hỏi: “Sao anh biết?”
Phản ứng của cô lập tức lọt vào trong mắt Tần Lệ Phong, đôi mắt đen của anh híp lại, lộ ra ý hiểu: “Lý Việt Bách lại tìm cô à?”
Mắt Tô Phương Dung mở còn lớn hơn.
Tần Lệ Phong mím môi, dựa lưng vào ghế: “Chuyện từ lúc nào?”
Nếu anh đã hỏi tới miệng rồi, vậy Tô Phương Dung liền lập tức báo cáo đầu đuôi gốc ngọn của sự việc, còn ngoan ngoãn dâng lên cả tin nhắn trong điện thoại di động để làm tham khảo.
Sau khi xem xong, Tân Lệ Phong không có biểu hiện gì mà chỉ nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý”
Tô Phương Dung gật đầu, cuối cùng trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn. Vừa định nhận lại điện thoại thì lại thấy anh nói: “Cô đi mua điện thoại mới đi, công ty trả, còn cái này sau này sẽ trả lại cho cô.”
Tô Phương Dung suy nghĩ một chút, điện thoại đã dùng mấy năm, trong đó cũng chỉ có một vài số liên lạc, đưa cho anh cũng không sao cả.
“Còn gì nữa không?” Anh hỏi, đôi mắt trong trẻo nhìn cô.
Tô Phương Dung giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Anh khi ngồi sau bàn làm việc này, sẽ vô tình sinh ra một cảm giác khiến người khác phải kính sợ, Tô Phương Dung cũng không ngoại lệ.
“Vậy ra ngoài làm việc đi” Anh nói không chút cảm xúc.
‘ð”
Tô Phương Dung lập tức rời khỏi văn phòng, cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành.
Thân là tổng giám đốc của .J.L, Tân Lệ Phong luôn đem tới một cảm giác nghiêm túc lạnh lùng, không màng tới tình cảm. Tô Phương Dung phát hiện ra rằng dù đã tiếp xúc với anh vài lần, cô vẫn không thể loại bỏ tâm lý này.
Cô cảm thấy mình có hơi sợ.
Trong phòng làm việc, sau khi Tô Phương Dung rời đi, Tân Lệ Phong cầm điện thoại di động của cô đặt trong lòng bàn tay.
Đó là một thương hiệu rất lâu đời có phong cách cũ, hiện nay rất ít cô gái biết sử dụng loại điện thoại di động này. Anh tỉ mỉ nhìn vỏ ngoài, bật sáng màn hình, vậy mà vẫn là một màn hình màu xanh lam này.
Tân Lệ Phong nhướng mày, chiếc điện thoại này có lẽ còn lớn hơn tuổi của cô.
Anh bấm vào danh bạ, bên trong có không quá mười số điện thoại. Lướt qua từng cái một nhưng lại không có số.của anh.
Tân Lệ Phong cau mày, anh đã từng gọi cho cô, cô không thể không biết được. Cũng có thể nói, nếu đã không lưu số vậy chính là cực kì không muốn giữ số của anh rồi!
Tần Lệ Phong híp mắt, sau đó bỏ điện thoại xuống bàn tiếp tục làm việc.
Trở lại văn phòng, Tô Phương Dung thăm dò nói: “Phú Quý, buổi trưa cùng tôi đi xem điện thoại đi”
Phú Quý kinh ngạc nói: ‘Ồ, rốt cuộc cô cũng chịu đổi cái máy cổ lỗ sĩ đó rồi sao?”
Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu nhưng Phú Quý cũng biết cô rất tiết kiệm, không có tình huống gì đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không bỏ ra mấy triệu để mua một chiếc điện thoại mới đâu.
Tô Phương Dung lúng túng nói: “Chỉ cần chọn một cái, không mua đắt quá đâu”
Phú Quý vòng tới, nhìn cô chằm chằm: “Nói thật đi, cô lấy tiền bất chính này ở đâu vậy?”