Chương 40: Chồng của cô rất giàu có sao?
“Không thích à?” Đột nhiên anh lên tiếng hỏi.
“Hả, không phải không phải.” Tô Phương Dung nhanh chóng phủ nhận, làm sao cô lại không thích một viên kim cương lớn như vậy chứ.
Nếu đây chỉ là dụng cụ chỉ để diễn kịch thì thật sự quá lãng phí rồi.
“Vậy mau đeo vào đi” Bị con ngươi đen nhánh mang theo vẻ trâm tĩnh không chút gợn sóng của Tân Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt, tạo thành một loại áp lực vô hình đối với cô.
Có một số người, cho dù người ta có tức giận hay không thì phong thái uy nghiêm cũng không hề suy giảm.
Tô Phương Dung cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn lấy nhẫn cẩn thận đeo vào ngón áp út của tay trái. Có hơi bất ngờ vì chiếc nhẫn này có vừa khít tay cô một cách hoàn hảo, cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
Làm sao anh có thể biết chính xác kích thước ngón tay của cô chứ?
Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô một cái, chiếc nhẫn đó không quá câu kỳ nhưng khi được đính thêm viên kim cương thì thật sự đẹp đến loá mắt. Anh đã đúng, kiểu dáng này rất hợp với cô.
“Không còn gì nữa thì ra ngoài đi” Tần Lệ Phong lại tiếp tục làm việc, giống như không muốn phải lãng phí bất kỳ giây phút nào lên người của cô vậy.
Tô Phương Dung đáp lại một tiếng vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay đầu do dự hỏi: “Cái này… thật sự sẽ cho tôi sao?”
“Ừm” Anh thản nhiên lên tiếng.
“Nếu… tôi chỉ nói nếu như thôi… nếu tôi làm mất thì có phải bồi thường không?”
Nghe cô nói vậy, Tần Lệ Phong lại ngước mắt lên nhưng không hề có ý định trả lời mà thay vào đó là hỏi ngược lại: “Cô sẽ làm mất nhẫn kết hôn của mình sao?”
Tô Phương Dung ngẩn người theo bản năng lắc đầu.
Anh nhướng mày nói: “Vậy còn vấn đề gì không?”
“… Không còn nữa” Tô Phương Dung ra khỏi phòng với vẻ mặt bồn chồn lo sợ, đưa tay phải che chở cho tay trái cứ như đang đeo một quả bom hẹn giờ, rất sợ sẽ làm mất thứ ở trên tay.
Trở lại văn phòng từ tầng hai mươi chín, mới vừa vào cửa đã bị một bó hoa hồng làm cho giật mình.
“Tô Phương Dung, gả cho tôi nhé?” Triệu Gia Khiêm nhìn cô với ánh mắt đầy chân thành: “Tôi biết tôi làm thế này có hơi đường đột, nhưng một khi đã nhận định rằng mình thích em thì cả đời này tôi sẽ không thích bất kỳ người nào khác nữa.
Tình yêu là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, tôi muốn gắn bó trọn đời với người mình thích nên ngoài việc kết hôn thì tôi không còn nghĩ ra cách làm nào tốt hơn nữa… Vậy nên… đồng ý gả cho tôi được không?”
Trong văn phòng vang lên âm thanh cảm động của một vài đồng nghiệp nữ.
Còn Phú Quý thì làm ra vẻ mình sắp ói tới nơi, giọng điệu không lớn không nhỏ nói: ‘Anh vẫn cho rằng chỉ dùng vài lời ngon tiếng ngọt là có thể rước phụ nữ thời nay về nhà sao?”
Triệu Gia Khiêm nghe vậy thì lập tức đáp trả: “Tuy hiện tại tôi không thể dành cho em mọi thứ mà em muốn, nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta yêu nhau thật lòng cùng nhau tạo ra một tương lai đầy hạnh phúc thì sẽ càng ý nghĩa hơn rất nhiều.”
Phú Quý trợn mắt không muốn nhiều lời, đối với loại đàn ông chỉ biết nói đến tình yêu để che đi sự yếu kém của mình thì anh ta vô cùng xem thường.
Tô Phương Dung nhìn bó hoa đỏ rực trước mặt lại nhìn người đang cầm hoa, cô khẽ nhíu mày kéo anh ta ra khỏi văn phòng.
Hai mắt Triệu Gia Khiêm sáng ngời, anh ta không ngờ cô sẽ kích động đến mức không màng đến hình tượng mà lôi kéo mình ra khỏi đây.
Xem ra màn cầu hôn mà anh ta dày công chuẩn bị quả nhiên không uổng phí mà, cuối cùng anh ta cũng khiến cô rung động rồi.
Ra khỏi văn phòng, sau khi tìm một chỗ yên tĩnh trên hành lang thì Tô Phương Dung mới buông tay Triệu Gia Khiêm ra, quay đầu lại nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Triệu Gia Khiêm, tôi rất cảm kích tình cảm mà anh dành cho tôi, nhưng tôi thật sự không thể đồng ý gảcho anh được”
Lời khẳng định của cô khiến cho Triệu Gia Khiêm đang lâng lâng trên thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục, lộ ra biểu cảm không thể chấp nhận được mà chất vấn cô với giọng điệu đầy đau khổ: “Vì sao chứ? Nếu em có lo lắng gì thì cứ việc nói cho tôi biết.”
Không đợi Tô Phương Dung lên tiếng anh ta đã nắm chặt hai tay cô, còn nói như thật: “Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi thật sự rất thích em, cho dù… em đã từng kết hôn thì tôi vẫn sẽ chấp nhận”“
Đối với tình yêu cao thượng mà anh ta nói, có thể lùi đến bước này thì trừ tình yêu chân thành ra thì anh ta không còn cách giải thích nào khác.
“Triệu Gia Khiêm” Tô Phương Dung gạt tay anh ta ra muốn nói rõ hết một lần để anh ta không tiếp tục hiểu lầm nữa: “Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, đây là sự thật, hơn nữa trước mắt cũng không có ý định ly hôn, vì vậy làm ơn đừng đặt tình cảm của mình lên người tôi nữa. Huống chỉ chúng ta còn ở cùng một bộ phận, vẫn nên giữ mối quan hệ đồng nghiệp bình thường thì hơn.”
Triệu Gia Khiêm sững sờ lùi lại rồi lắc đầu, xem ra đã bị kích động không hề nhẹ: “Tôi đã thổ lộ đến mức này rồi mà em vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với tôi đến thế sao? Tôi thích em như vậy, em là mối tình đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi, tôi muốn cưới em về làm vợ…”
Tô Phương Dung đau đầu xoa xoa thái dương nói: “Tình yêu phải xuất phát từ hai phía thì mới hạnh phúc được.”
Triệu Gia Khiêm lại không hiểu: “Vì sao em lại không thích tôi?”
Nhìn vẻ mặt anh ta giống như mình không thích anh ta là chuyện khó hiểu lắm vậy, Tô Phương Dung bật cười thành tiếng: “Anh rất tốt, nhưng rất tiếc lại không phải là mẫu người tôi thích. Đó không phải lỗi của anh, mà là do tôi không biết trân trọng mà thôi”
Cô không muốn nói thêm nên mỉm cười lịch sự với anh ta rồi trở về văn phòng, nhưng Triệu Gia Khiêm lại giữ chặt tay cô chua xót cầu xin: “Tô Phương Dung, em có thể suy nghĩ lại được không? Em có yêu cầu gì đối với tôi thì cứ việc nói rai Tô Phương Dung nhíu mày dùng sức hất tay anh ta ra: “Xin lỗi… chúng ta không thể nào đâu…”
“Em đừng độc đoán như vậy mà, ngay cả một cơ hội em cũng không muốn thử sao? Em làm vậy không những là không công bằng với tôi mà với cả bản thân em nữa đấy, em làm sao dám chắc mình sẽ không thích tôi chứ?”
Triệu Gia Khiêm giống như đã bước vào vòng luẩn quẩn, anh ta cho rằng đây chính là định mệnh, cô từ chối anh ta là vì không chø mình một cơ hội mà thôi.
Tô Phương Dung bị anh ta bám riết cũng có chút nóng nảy, cố hết sức hất tay anh ta ra: “Triệu Gia Khiêm, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, tôi đã kết hôn cũng đã có chồng rồi cho nên không thể nào đáp lại tình cảm của anh được.”
Triệu Gia Khiêm đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn cô chạy đi, bởi vì câu trả lời lạnh lùng vô cảm của cô đã khiến trái tim anh ta tổn thương rồi.
Rất đau.
Tô Phương Dung chạy về văn phòng bỏ qua ánh mắt săm soi của người khác mà trực tiếp trở lại chỗ ngồi.
Phú Quý đi tới: “Giải quyết xong rồi?”
Cô gật đầu, mặc dù quá trình cũng khá vất vả.
Cô mở điện thoại lấy ra một ít đồ dùng văn phòng, đột nhiên Phú Quý hét một tiếng chói tay năm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô kích động nói: “Harry Winson!”
Ngay lập tức, gần như tất cả những đồng nghiệp nữ có mặt ở đây đều dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay Tô Phương Dung: “Anh có chắc không đấy?”
“Thật sự là Harry Winson sao?”
Phú Quý trợn mắt xem thường người vừa hỏi: “Đây là nhấn hiệu tôi thích nhất thì làm sao có thể nhận nhầm chứ?”
€ó một người hỏi: “Tô Phương Dung, chiếc nhãn này là của chồng cô tặng cho cô sao?”
Tô Phương Dung cắn răng gật đầu.
Nếu Tần Lệ Phong đã nói muốn bù đắp cho cô thì cứ tạm thời dùng nó để qua chuyện đi, chắc cũng không quá đáng đâu.
“Oat Chiếc này có giá bao nhiêu thế?”
Mặc dù nhà họ Quý cũng là một gia đình giàu có, nhưng suốt một năm Tô Phương Dung ở đó đều dồn toàn bộ tinh thần và sức lực để săn sóc cho Quý Bình Long nên cơ bản cũng không chú ý tới hàng hiệu gì, cả Harry Winson là gì cũng không biết chứ đừng nói là giá cả. Nhưng từ phản ứng của bọn họ chắc giá của nó cũng không hề rẻ rồi.
Phú Quý cười đắc ý nói: “Một viên kim cương lớn như vậy ít nhất cũng phải ba tỷ trở lên mới mong sờ tới được.”
“Ba… ba tỷ?”
Nghe mọi người ồ lên thì Tô Phương Dung cũng hết sức sửng sốt.
Chỉ một chiếc nhẫn mà đắc vậy sao?
Lập tức xung quanh đều vang âm thanh đầy hâm mộ: “Tô Phương Dung, chồng cô làm nghề gì vậy? Giàu thật đó”
“Đúng vậy, bình thường thấy cô rất… tiết kiệm, không ngờ lại lấy được một ông chồng giàu có như vậy, đúng là nhìn không ra mà.”
Tô Phương Dung không biết trả lời như thế nào chỉ đành ngượng ngùng mỉm cười. Ngay cả những đồng nghiệp ngày thường không hay nói chuyện cũng trở nên vô cùng nhiệt tình.
Lúc này Triệu Gia Khiêm đang ủ rũ bước vào, vừa nhìn qua đây đã nghe bọn họ nói Tô Phương Dung lấy được một người đàn ông giàu có thì ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm. Anh ta lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, trầm mặc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Giám đốc Ngôn bước vào thấy mọi người đang ồn ào thì lập tức nói: “Không cần làm việc nữa sao?”
Mọi người nghe vậy thì nhanh chóng tản ra nên Tô Phương Dung mới có thể hô hấp trở lại, phản ứng đầu tiên của cô là tháo quả bom hẹn giờ trên tay xuống.
Ba tỷ lận đó, ngộ nhỡ có xảy ra sơ xuất gì thì cô không thể bồi thường nổi đâu.
Nhưng kỳ lạ là chiếc nhẫn này giống như dính chặt vào ngón tay, cho dù có dùng sức thế nào.
cũng không tháo ra được.
Phú Quý nhìn cô: “Cô đừng tốn công vô ích nữa, đồ của Harry Winson thì không thể tháo nó ra được đâu.”
Ngón tay Tô Phương Dung đã đỏ lên nhưng vẫn không thể tháo chiếc nhẫn xuống được, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Sau khi giao việc cho các đồng nghiệp khác thì giám đốc Ngôn đi đến trước mặt Tô Phương Dung nói; “Tô Phương Dung, cô phải đi một chuyến đến Duyệt Lai để gửi bảng báo giá mà chúng ta làm dựa theo điều kiện bên kia cung cấp, lắng nghe ý kiến của bọn họ rồi trở về báo lại cho tôi.”
“Vâng” Không thể lãng phí thời gian vì chiếc nhẫn này được, Tô Phương Dung nhanh chóng đi theo giám đốc Ngôn lấy bảng báo giá sau đó đi đến Duyệt Lai.
Cô tìm chủ quản của bộ phận có liên quan để giao bảng báo giá cho đối phương thì lại bị từ chối, họ nói toàn bộ hạng mục hợp tác lần này đều do tổng giám đốc trực tiếp quyết định. Hay nói cách khác, bảng báo giá này phải cho anh ta xem qua mới được.
Tô Phương Dung bất đắc dĩ đành đi tìm Quý Bình Long, đã đứng trước cửa phòng nhưng cứ chần chờ mãi mới gõ cửa.
Sau khi nghe bên trong đáp lại cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Quý.’ Cô đứng ở phía đối diện mà nhìn anh ta, vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.
Quý Bình Long không ngẩng đầu chỉ thản nhiên nói: “Có việc gì?”
Tô Phương Dung đặt bảng báo giá lên bàn: “Đây là bảng báo giá mà chúng tôi căn cứ vào điều kiện mà các anh cung cấp.”
Quý Bình Long nghe vậy thì cầm lên xem: “Có thể giảm thêm một chút nữa không?”
“Đây đã là mức giá thấp nhất mà chúng tôi có thể làm được rồi”
Sau khi Quý Bình Long lướt qua một lượt thì khẽ đặt lại trên bàn: “Giá thành quá cao sẽ tạo áp lực cho cả hai bên, có thể cắt giảm thì hãy cố gắng giảm xuống đi”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Lúc Tô Phương Dung lấy lại bảng báo giá trên bàn thì đôi mắt khép hờ của Quý Bình Long nhìn thoáng qua chiếc nhãn kim cương trên tay cô.
Cái nhìn gắt gao này có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở nặng nề.
Anh ta ngước mắt lên nhìn Tô Phương Dung: “Cô kết hôn rồi?”
Tô Phương Dung theo bản năng ngẩn người một lúc mới phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhãn trên tay mình mới phản ứng lại: “Tôi…”
“Được rồi.” Đột nhiên Quý Bình Long lên tiếng đánh gấy lời cô định nói, không định nghe câu trả lời của cô mà đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, không cảm xúc nói: “Cô có thể trở về rồi, tôi hy vọng lần tới sẽ thấy được một bảng báo giá khiến tôi vừa lòng.”
Tô Phương Dung nhìn anh một cái thật sâu rồi mới xoay người rời khỏi phòng.
Gương mặt đẹp trai của Quý Bình Long dần dần tràn ngập sự thù địch, xiết chặt nắm tay đấm mạnh vào cửa kính ở đối diện tạo ra một âm thanh chói tai.