Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 43



Chương 43: Ai sẽ cưới một người phụ nữ như vậy

Đầu bên kia, Quý Bình Long chậm rãi đặt điện thoại xuống, đôi mắt anh ta híp lại, trong lòng thoáng dâng lên lửa giận. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, cầm áo khoác rồi đẩy cửa bước ra ngoài, nói với thư ký: “Hủy bỏ toàn bộ lịch trình của buổi sáng nay”

“Vâng.

Trong bãi đậu xe, anh ta sải bước về phía chiếc xe Bentley Continental GT màu trắng. Anh ta ngôi vào ghế lái, khởi động xe một cách dứt khoát, sau đó tức giận lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Nhà họ Quý nằm trong khu nghỉ mát ở thành phố Nam Thành, bà Quý vẫn còn tức giận về những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng. Người quản gia nhẹ nhàng dâng lên một tách trà: “Thưa bà, tiết trời khô nóng, bà đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khỏe.”

Bà Quý nhận lấy tách trà, nhấp vài ngụm rồi lại đặt xuống và mắng nhiếc một cách không thể kiểm soát: “Bây giờ con khốn nạn đó đúng thật là rất giỏi. Chẳng qua là đã tìm ra kẻ chống lưng chứ gì? Hừ, tôi sẽ điêu tra xem ngọn nguôn của tên đó, xem rốt cuộc cậu ta có năng lực như thế nào mà dám xen vào chuyện của nhà họ Quý chúng ta.

Lúc này, một tiếng động cơ ô tô mạnh mẽ vang lên, sau đó là tiếng phanh chói tai.

Quản gia nhìn qua cửa sổ: “Ồ, là cậu chủ”

Bà Quý nghe vậy thì vội vàng nói với quản gia: “Chuyện buổi sáng đừng để thằng bé biết”

“Vâng, thưa bà”

Bà Quý sắp xếp lại cảm xúc của mình và mỉm cười đi ra ngoài nghênh đón: “Bình Long, sao con về đột ngột vậy? Có phải để quên cái gì rồi không? Con cũng thật là, chỉ cần cử người về lấy là được rồi, sao lại phải tự mình đi chứ?”

Quý Bình Long đi tới, trên khuôn mặt của anh ta có chút u ám: Mẹ, sáng nay mẹ đi đâu vậy?”

Bà Quý chợt sững người, bà ta nhìn thấy sắc mặt của con trai mình. Bà ta cảm thấy có lẽ anh ta đã biết chuyện rồi nên bà ta thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, mẹ đã đi tìm con khốn nạn đó”

Quý Bình Long kìm nén lửa giận: “Mẹ, con đã nói chuyện này không liên quan đến mẹ”

“Làm sao có thể không liên quan được?” Bà Quý vừa nói vừa đi vào trong: “Cô ta đã hại con trở thành bộ dạng như thế nào hả? Chính vì tấm lòng nhân hậu nên mẹ đã buông tha cho cô ta.

Nhưng cô ta thì sao, không những không biết ơn mà còn dám dụ dỗ con. Con nói xem, mẹ có thể ngồi yên không quản gì sao?”

Quý Bình Long đi vào theo, anh ta đứng trước mặt bà Quý, sắc mặt càng thêm khó coi: “Cô ấy không dụ dỗ con và mọi chuyện cũng không như mẹ nghĩ”

Nhìn thấy anh ta khăng khăng bênh vực cho Tô Phương Dung, bà Quý tức giận đến mức đập mạnh lên ngực: “Con thật sự muốn làm mẹ tức chết mà. Chẳng lẽ con đã quên cô ta làm tổn thương con như thế nào sao? Cô ta lợi dụng tình cảm của con, lừa gạt mẹ để được gả vào nhà họ Quý. Nhưng cô ta lại mang trong người giống loài của kẻ khác, giả mạo làm người thừa kế của nhà họ Quy chúng ta. Con nói đi, làm sao con lại không quên được một người phụ nữ xấu xa như vậy?

Quý Bình Long quay lại, anh ta cau mày và nói: “Con biết chính xác những gì con đang làm và con cũng chưa bao giờ quên những gì cô ấy từng làm”

Bà Quý gật đầu: “Được rồi, nếu con chưa quên thì hấy đuổi cô ta đi. Sau này cũng đừng gặp nhau nữa.”

“Mẹ” Quý Bình Long đáp lời, anh ta nhìn chằm chăm vào mẹ mình, đột nhiên có chút xa lạ: “Nếu mẹ còn xen vào chuyện của con, con sẽ từ bỏ sản nghiệp của nhà họ Quý.”

Bà Quý không thể tin được nhìn anh ta: “Con… Con vừa nói cái gì?”

Kể từ cái chết của ông Quý, bà Quý đã một mình nuôi nấng Quý Bình Long. Bà ta đã đặt rất nhiều kỳ vọng trên người anh ta và mong chờ có thể giao lại công việc kinh doanh của gia đình cho anh ta. Nhưng Quý Bình Long lại đột ngột chọn làm việc cho một công ty khác, dù bà Quý có thuyết phục như thế nào đi chăng nữa thì việc này cũng đã chắc như đỉnh đóng cột rồi.

Tuy nhiên, bà ta chưa bao giờ ngờ tới chẳng qua vì một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ đã làm tổn thương anh ta mà anh ta lại có thể nói ra lời như vậy. Bà Quý run lên vì tức giận, bà ta chỉ vào anh ta mà không thốt lên nổi lời nào.

Quý Bình Long không hề có chút hối hận: “Mẹ, con nói là con làm được.”

“Con… Ngực của bà Quý căng ra khiến bà ta cảm thấy đau đớn và bà ta buộc bản thân phải tiếp tục giữ bình tĩnh. Không ai hiểu con bằng mẹ, Quý Bình Long có thể nói ra thì chắc chắn anh ta sẽ thực hiện được. Cho nên, nếu bà ta cố ép buộc hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Quý nhất định sẽ bị bỏ qua. Mặc dù bà ta bị nghẹn trong lòng nhưng Tô Phương Dung so với nhà họ Quý thì có chút không đáng kể.

Bà Quý thở dài: “Quên đi, con muốn làm gì thì làm.

Lúc này thái độ của Quý Bình Long cũng dịu lại: “Mẹ, con không còn là một đứa trẻ, cũng không phải là kẻ ngốc chỉ biết nằm trên giường.

Bất kể bây giờ con muốn làm gì thì đều có lý do của con, con không cần giải thích cho bất kỳ ai và cũng không muốn người khác can thiệp vào”

“Nhưng mẹ là mẹ của con, mẹ cũng chỉ muốn quan tâm đến con mà thôi.”

“Con hiểu, nhưng mẹ cũng biết rất rõ rắng sớm muộn gì con cũng sẽ không cần những thứ này nữa.”

Dù lời nói của con trai có vẻ hơi lạnh lùng nhưng bà Quý phải thừa nhận rằng con trai bà ta đã trở nên rất ưu tú và bà ta thực sự cần phải buông tay.

Bà ta bất lực gật đầu: “Được rồi, mọi chuyện tùy con.”

Sau đó, bà ta lại nghiêm khắc cảnh cáo: “Ngoại trừ việc con muốn kết hôn với loại khốn nạn kia một lần nữa. Nếu không, mẹ sẽ đâm đầu chết cho con xem.”

“Con sẽ không.’ Giọng nói của Quý Bình Long có hơi nặng nề, lộ ra một chút lạnh lùng.

Trên đường trở về công ty, Quý Bình Long rút ra chiếc điện thoại: “Tony, tìm cách thay đổi hộ khẩu cho tôi…”

Sau khi bôi thuốc mỡ mà Tần Lệ Phong đưa lên má, vết sưng đỏ biến mất nhanh chóng. Ngoại trừ vết xước ở hai móng tay, làn da cũng dần trở lại như cũ. Tô Phương Dung đi tới cửa phòng làm việc đang mở rộng, còn chưa kịp bước vào cô đã nghe thấy tiếng bàn tán, đương nhiên chủ đề là chuyện xảy ra vào buổi sáng. Từ lúc Tô Phương Dung bị coi là người thứ ba đến khi Tân Lệ Phong đích thân thú nhận mối quan hệ của bọn họ, mọi người đều suy đoán ra nguyên nhân trong đó.

Tô Phương Dung dựa lưng vào tường, cô không có dũng khí đẩy cửa ra. Thực ra yêu cầu của cô không cao, cô chỉ muốn an ổn làm việc, cố gắng để chăm sóc .cho đứa con trai của mình.

Nhưng ai đã từng nghĩ tới ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy bây giờ cũng khó đạt được. Thở dài một tiếng, cô cam chịu số phận của mình, xoay người đẩy cửa văn phòng ra. Nhìn thấy cô, trong phòng nhất thời trở nên im lặng. Tô Phương Dung không nhớ làm thế nào cô có thể trở lại chỗ ngồi, những tầm mắt tập trung vào người cô như thể sắp đốt cháy cô.

Lúc này Phú Quý cười lên một tiếng phá tan bầu không khí im lặng ngột ngạt.

“Hôm nay, tôi nghe được một chuyện đặc biệt buồn cười. Tự nhiên có người chạy qua đây nói rằng Tô Phương Dung là kẻ thứ ba? Ha ha… Thật sự cười chết tôi mất. Đầu óc của cô ấy như vậy mà có thể đi làm kẻ thứ ba sao? Kẻ thứ ba người ta cũng phải chú ý tới EQ và IQ có tốt không đấy.

Hơn nữa, với dáng người khô khan, ngực không nổi hai lạng thịt thế này, có ai đui mù lại muốn bao cô ấy?”

Tô Phương Dung im lặng nghe mà hai mắt đỏ hoe. Ngay cả một câu Phú Quý cũng không hỏi cô tại sao, không quan tâm liệu cô có thể lừa dối anh ta hay không, anh ta luôn bảo vệ cô đầu tiên. Mặc dù cô cảm thấy mình không tốt đến như vậy, căn bản cô không đáng để anh ta đối xử với cô như thế này.

Tuy anh ta đang lẩm bẩm một mình nhưng mọi người đều chăm chú lắng nghe rồi thử suy nghĩ kỹ càng. Sáng nay người phụ nữ tìm tới đây chắc chắn là người giàu sang quyền quý, chồng cô ta cũng nhất định là một người giàu có. Làm sao người ta có thể để ý đến Tô Phương Dung hai chữ “mỹ nhân” cũng không chạm tới này?

Khi mọi người đang xì xào bàn tán, Phú Quý quay đầu liếc nhìn cô: Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh ta vội vàng hỏi: “Người phụ nữ thối tha đó có làm cô bị thương không?”

Những giọt nước mắt cố nén lại cuối cùng cũng trào ra. Tô Phương Dung không nói gì, chỉ là lắc đầu.

Phú Quý trừng mắt nhìn cô: “Cô là bánh bao thịt à? Phản kích lại cũng không biết, để cho người ta ức hiếp như vậy? Cho dù cô vô tội, nếu không đánh lại thì ai mà tin?”

Tô Phương Dung mím môi, nhỏ giọng nói: “Thật ra, bà ta nói…”

Cô vừa định thẳng thắn thì Phú Quý đã xua tay: “Những chuyện này tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng người phụ nữ thối tha đó đánh chị em tốt của tôi, việc này tương đương với việc đánh tôi rồi. Cô nghĩ tôi có thể không tức giận được không? Còn cô nữa, một chút tiền đồ cũng không có. Sao không giật tóc chứ? Có thể cào vào mặt bà ta mà? Nếu vẫn chưa hả giận thì cứ trực tiếp đè bà ta xuống, đè lên người bà ta rồi lột sạch đồ quần áo của bà ta. Bà ta đã không biết xấu hổ thì sao cô phải cho bà ta mặt mũi chứ?”

Phú Quý càng nói, vẻ mặt càng trở nên hung tợn, anh ta hận ngày hôm nay không thể đi xả giận cho Tô Phương Dung.

Lúc này Tô Phương Dung mới nở nụ cười, Phú Quý liếc cô một cái: “Cô còn có lương tâm không vậy? Tôi thay cô tức giận đến nhọc người mà cô còn có thể cười à?”

Tô Phương Dung lắc đầu, cô rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi không biết hóa ra có một người bạn luôn ủng hộ mình lại mang đến cảm giác tốt như vậy. Đúng vậy… Tôi nghĩ tôi quá kém rồi…”

Cô đang mỉm cười nhưng giọng cô đã bắt đầu nghẹn lại.

Phú Quý nhìn cô: “Biết.bản thân kém cỏi, còn không đối xử với tôi tốt hơn một chút đi? Tệ nhất cũng phải giới thiệu hai anh đẹp trai cho tôi mới đúng chứ?”

Tô Phương Dung lại bị anh ta làm cho phát cười: ” Tôi sẽ cố gắng.”

Thấy tâm trạng cô không còn quá phiền muộn, coi như Phú Quý cũng không tốn công vô ích. Sau đó, anh ta nghĩ đến điều gì đó, ngẩng mặt lên hỏi: “Này, chuyện của tổng giám đốc Tần thì cô muốn chủ động khai báo hay là muốn tôi dùng hình phạt để bức cung đây?”

Tô Phương Dung biết mình trốn không thoát, cô cũng không muốn gạt Phú Quý nữa. Cô nhìn xung quanh một vòng, có vẻ mặt ngoài mọi người đang làm việc nhưng thật ra là đang căng tai hướng về phía này. Cô không nói chuyện, cầm bút viết lên giấy vài chữ.

Phú Quý kinh ngạc nhìn cô, rốt cuộc cũng tiêu hóa được sự thật này xong lại bắt đầu nhìn cô hết lần này tới lần khác: “Nhìn mãi cũng không thấy cô tốt ở điểm gì? Bây giờ đàn ông bị ung thư mắt hết rồi à? Ngay cả miếng xương sườn muối tiêu như cô cũng có nhai được hả?”

Tô Phương Dung thực sự bị sự bực bội của anh ta làm cho tâm trạng tốt lên. Trước nay Phú Quý có gièm pha người nào thì vẫn luôn sắc bén nhưng lại không mang theo lời nói bậy bạ. Nghe thấy bản thân mình được miêu tả từ trong miệng anh ta, vậy thì vĩnh viễn không nên gả đi mới đúng.

một gia đình giàu có, còn tôi chỉ có thể trốn ở cửa Phật? Nhưng mà..” Lời nói của anh ta vừa chuyển, anh ta nháy mắt với cô một cái: “Cô không thể để mất cơ hội tốt như này đâu nha. Tôi nói cho cô biết, tôi phải dựa vào cô để cả đời sung túc giàu có. Cho nên cô phải tiếp tục hăng hái tranh giành cho tôi.”

Anh ta nói xong thì quay người sang chỗ khác hát ngâm nga. Tô Phương Dung bật cười, cô chưa bao giờ lo lắng về điều này bởi vì căn bản là không có khả năng, cho nên cô chỉ coi anh ta như đang vui đùa mà thôi.

Cuộc thảo luận vẫn còn tiếp tục, chỉ nghe thấy có người chế nhạo: “Chính miệng tổng giám đốc đã nói, các người có tin không? Một người phụ nữ như vậy có thể chơi cho vui, ai lại muốn kết hôn chứ? Ngay cả tôi cũng khinh thường, huống chỉ là tổng giám đốc Tần.”

Phú Quý ngẩng đầu nhìn thấy là Triệu Gia Khiêm, lập tức anh ta tức giận đáp lại: “Sao lại có tiếng con cóc kêu đâu đây nhỉ? Thật đúng là không ăn được nho thì nói nho chua mà.”

Tô Phương Dung chỉ khẽ nheo mắt, cô không có phản ứng gì bởi vì những gì Triệu Gia Khiêm nói đều là sự thật. Cô cũng không biết tại sao nhưng trái tim cô lại mơ hồ đau nhói…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.