Chương 8: Coi như cô là người đầu tiên Tô
Phương Dung chưa bao giờ xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu như thế này, giong nói của cô ngày càng thấy “Nói suông thì có tác dụng gì không?” Thái độ của Tân Lệ Phong lạnh đi vài phần, độ ấm của cả phòng họp dường như đều hạ xuống mấy độ khiến người ta lạnh phát run.
“Nếu ngay cả yêu cầu cơ bản nhất trong công việc cô cũng không rõ thì cô căn bản không phù hợp với nơi này” Dứt lời, anh đứng dậy ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, xoay người đi ra phòng họp. Mấy người trợ lý và thư ký đắng sau vội vàng thụ dọn đồ đạc nhanh chóng đi theo.
Tiêu Bảo Lộc cũng đứng lên liếc nhìn Tô Phương Dung rồi không nhanh không chậm đi ra ngoài Mãi đến khi Tân Lệ Phong rời đi, mọi người trong phòng họp vẫn còn chưa hoàn hồn lại từ không khí nặng nề vừa rồi.
Đôi mắt Tô Phương Dung phiếm hồng, ngày.
đầu tiên đi làm đã trêu chọc tống giám đốc thì cũng coi như cô là người đầu tiên rồi.
Giám đốc Ngôn đứng phắt dậy, quát một tiếng: “Tan họp”
Lúc này mọi người mới đứng dậy lục tục rời đi, Phú Quý dùng ánh mất đông cảm nhìn Tô Phương Dung nhưng cũng không biết nên an ủi cô như thế nào nên đành thở dài đi ra ngoài.
Bây giờ giám đốc Ngôn mới đi đến trừng mắt nhìn cô: “Loại sai lâm cơ bản này mà cô cũng phạm phải à? Cô có biết là cô đã làm mất hết mặt mũi của bộ phận phát triển chúng ta không?”
Mọi người đừng nhìn bình thường giám đốc Ngôn luôn tươi cười nhưng khi nổi giận lên cũng rất đáng sợ.
Đầu Tô Phương Dung cúi đến mức sắp chạm vào ngực, không cần giám đốc mảng cô thì cô cũng đã hối hận muốn chết rồi Cuối cùng, giám đốc Ngôn nói: “Cô đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi”
Tô Phương Dung hoảng sợ, không hề suy nghĩ đã kéo lấy ông ta: “Giám đốc, đừng mà. Tôi rất cần công việc này”
“Cô chọc đến tống giám đốc, anh ta đều mở miệng rồi thì làm sao tôi dám giữ cô lại chứ?”
“Giám đốc, ông cầu xin giúp tôi có được không?” Tô Phương Dung sắp khóc đến nơi. Cô nghĩ đến bảo bối nhỏ của nhà mình liền cảm thấy bản thân chính là một người mẹ thất bại.
Giám đốc Ngôn liếc nhìn cô, cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Nếu trong hôm nay cô có thể khiến tổng giám đốc thay đổi ý định thì tiếp tục ở lại làm việc”
Đây coi như là ông ta đã giúp đỡ rồi.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Phương Dung cứng lại, nghĩ đến Tần Lệ Phong cô đã vô thức lắc đầu.
Làm sao cô có thể lay chuyển được một người đàn ông như thế chứ?
Nhưng mà… nhưng mà nếu không để anh thu hồi lại mệnh lệnh đã đưa ra thì bản thân sẽ thật sự mất đi công việc này.
Cô cần răng, nói: “Được! Tôi đi tìm anh ta”
Tâng hai mươi chín, văn phòng tổng giám đốc.
Tân Lệ Phong ngồi trước bàn làm việc đang phê duyệt tài liệu, Tiêu Bảo Lộc ngồi đối diện anh ta không khỏi lên tiếng: “Thật là tuyệt tình mà, chỉ bởi vì một chiếc điện thoại mà sa thải người ta”
Tân Lệ Phong giương mắt lộ ra khuôn mặt cực kỳ điến trai bị bao trùm bởi sự lạnh lùng “Ngày hôm qua cậu là người chịu trách nhiệm phỏng vấn sao?”
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, từ chối cho ý kiến.
“Đây là tiêu chuẩn tuyển chọn của cậu à?”
Tần Lệ Phong hừ lạnh một tiếng, lại cúi đầu không thèm quan tâm tới anh ta Tiêu Bảo Lộc nở nụ cười: “Anh trai yêu quý của tôi ơi, con gái người ta thật lòng lại có tình cảm mạnh mẽ thì sao tôi lại từ chối được. Hơn nữa..” Anh ta vuốt căm nói: “Tôi thấy cô ấy thật sự rất cần công việc này”
Tân Lệ Phong lạnh lùng mở miệng: “J.L cũng không phải tổ chức từ thiện”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tiêu Bảo Lộc híp lại, đối với dáng vẻ mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của anh trai này anh ta thật sự nhìn không quen. Từ khi tiếp nhận công ty đến nay, anh sắp trở thành cái máy làm việc rồi.
Tiêu Bảo Lộc không thích dáng vẻ bây giờ của anh.
Ánh mắt anh ta hơi thay đổi, cười đứng lên đi về phía tủ rượu rót hai ly rượu.
Một viên thuốc màu trắng rơi vào một ly trong đó, nhanh chóng hòa tan vào trong chất lỏng màu đỏ.