Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Chương 135: Lời nói khách xáo



"Đúng rồi, con không phải có một đứa con gái nhỉ, đưa cái này cho con bé." Lý Phinh lấy ra một con búp bê vải mới tinh từ trong quần áo mình ra, "Con gái nhỏ đều thích chơi nó, khi con còn nhỏ cũng rất thích đó."



Điều bà ta không nói chính là, cho dù năm đó Thanh Nhược khát khao cỡ nào bà ta cũng không trả tiền để mua một con cho cô.



Con búp bê làm bằng vải vụn được tết bím tóc dài, gương mặt luôn tươi cười với vẻ ngoan hiền dường như đã chạm tới chỗ ký ức sâu nhất trong đầu cô.



"Cảm ơn." Thanh Nhược nhận lấy con búp bê vải, nụ cười trên mặt dần dần tắt lại, "Nếu không có việc gì nữa, con liền về trước đây."



"Được được, chuyện của con mới là quan trọng, đi thôi đi thôi." Lý Phinh ở phía sau vẫy tay với cô.



Về lại tiểu khu, cô đi một đường vào thang máy đi lên lầu năm, bấm chuông cửa phòng.



Một lát sau, cửa phòng vừa mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là gương mặt hốc hác của Cảnh Trường Bách.



"Thanh Nhược!" Nhìn thấy cô gái ấy, anh ta liền vui mừng mở to hai mắt.






"Ma mi!" Con bé ở trong phòng chạy "cộp cộp cộp" ra bổ nhào vào lòng ngực của cô.



Thanh Nhược khó có thể tin được, liền ngồi xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ đó, rồi xem một lượt từ trên xuống dưới, "Con có sao không?"



Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông.



"Là Hắc Tuyết Cơ phái người đưa con bé trở về." Cảnh Trường Bách mím nhẹ môi, tựa hồ không muốn giải thích thêm.



"Búp bê vải?" Câu hỏi của cô bé làm gián đoạn suy nghĩ của hai người họ, Thanh Nhược cười nhìn bé, "Nó là dành cho con đó."



"Ma mi thật tốt, con rất thích ạ!" Cô bé cúi đầu thơm lên má nó một cái.



Thấy con bé thân mật cọ búp bên vải lên mặt, Thanh Nhược do dự một chút lấy búp bê vải về, "Để cho ba ba xem một chút, rồi Vận nhi lại cầm chơi nhé?"



Tuy rằng không biết tại sao phải để cho ba ba xem trước nhưng Cảnh Vận vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.



Cả ba người trở lại phòng khách ngồi trên ghế sô pha, Cảnh Trường Bách lấy ra dụng cụ đặc thù để tháo búp bê vải ra và kiểm tra nó.



Sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi rồi gọi Thanh Nhược tiến vào.



"Con búp bê này từ đâu mà có?" Sắc mặt của anh chìm xuống, cầm lấy túi vải màu đen ở trong bụng con búp bê ra, "Đây là thuốc độc, không gây hại cho người lớn, nhưng có thể khiến da của trẻ con bị lở loét."



"Tuy nhiên, sau một thời gian dày thì người lớn cũng sẽ chóng mặt và biếng ăn."



Giọng nói có chút nóng nảy của người đàn ông tràn vào tai, đúng lúc, di động lại vang lên tin nhắn do Lý Phinh gửi số thẻ tới.



Thanh Nhược lấy đi dộng ra nhìn thoáng qua màn hình, trên mặt lạnh lùng đi, "Em đi gọi điện thoại một lát."



Cô bước vào phòng ngủ, cố ý tránh đứa nhỏ và người đàn ông, rồi bấm một dãy số dài gọi đi.






Điện thoại đã được kết nói, giọng nói cố tình đè thấp của ngườc phụ nữ truyền từ microphone sang, "Alo?"



"Là chị đây." Giọng nói của cô không nóng cũng không lạnh.



"Chị à?" Đối phương nói nhỏ một tiếng, đi từ phòng làm việc tới buồng vệ sinh, "Chị đang ở chỗ nào thế?"



Gần đây, công ty được ông Dạ giám sát, có người cho nói Dạ tổng nghỉ phép đi nghỉ mát, cũng có người nói Dạ tổng gặp tai nạn và còn nhiều phỏng đoán khác nữa, nhưng Nhan Chỉ Yên biết Dạ Đình Sâm biến mất hẳn là có liên quan đến Nhan Thanh Nhược.



"Chị đang ở nhà." Đôi mắt của Thanh Nhược phát ra ánh sáng lạnh, "Vừa rồi có gặp mẹ, mẹ còn đưa cho chị một con búp bê vải."



"Haha, phải không?" Nhan Chỉ Yên cười khan, hơi cau mày lại.



"Bà còn nói, con búp bê vải này là do em kêu bà ấy đưa cho chị."



Tiếng nói vừa dứt, bất kể là ở phía nào thì đều im lặng, không khí im lặng đến đáng sợ.



"À đúng vậy." Nhan Chỉ Yên cắn răng thừa nhận, "Mấy hôm trước gặp chị thấy chị có một đứa nhỏ ở bên người, em nghĩ con bé sẽ thích..."



"Thật sự nó là của em đưa ư?" Thanh Nhược cắt ngang lời nói của ả với giọng nói cực trầm.



Nhan Chỉ Yên ở phía đối diện liền hoảng loạn đảo tròng mắt, chậm rãi siết chặt tay trái lại.



Cô ta không phải đã nói là do Lý Phinh đưa à??!



"Đúng vậy." Ả nuốt một chút nước bọt xuống rồi kéo ra một nụ cười khó coi bên môi, "Chị à, nó là con gái chị hả? Bé đáng yêu quá."



Thanh Nhược nắm chặt di động, đôi mắt đen của cô như sao sáng trên trời.



Cô nhỏ nhẹ nói, nhưng trên mặt không chút biểu cảm, "Nếu như chị khôi phục trí nhớ..."



"Chị đã khôi phục trí nhớ rồi à!?" Không để cô nói hết câu thì người đối diện đã ngạc nhiên hô to, "Chị..."



"Là nếu như." Thanh Nhược cười nhẹ, "Biết chị khôi phục trí nhớ sao em lại tỏ ra kinh ngạc thế?"



"Không có." Nhan Chỉ Yên cắn răng, lòng bàn tay đổ ra mồ hôi lạnh, "Em chỉ là mừng cho chị thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.