Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Chương 4: 4: Sinh Con




Rạng sáng hôm sau, như thường ngày Tô Anh Thư sau khi ăn sáng xong, liền thay đồ đến công ty.

Bình thường cô và Chu Hứa Văn hẹn nhau cùng tới nhà cha mẹ chồng đều sẽ dựa theo lịch trình làm việc của anh để sắp xếp.

Do đó, buổi chiều trước khi tan lam cô đã nhận được điện thoại của thư ký riêng Chu HứaVăn gọi tới.
- Phu nhân, buổi chiều nay công ty có cuộc họp khẩn cấp nên Chu tổng kêu tôi báo với cô là lùi lịch hẹn đến sáu giờ.
- À được, cảm ơn cậu.
Tô Anh Thư cúp máy, mấy năm nay cô nghe được giọng thư ký riêng của Chu Hứa Văn còn nhiều hơn số lần gặp chồng mình.

Đúng là sếp lớn, một chuyện cỏn con như vậy cũng không thể đích thân nói với cô.
Xem ra, tối qua anh chắc chắn là bị ấm đầu nên mới gọi cho cô!
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã chỉ qua năm giờ, Tô Anh Thư gập máy tính lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bắt xe tới trung tâm thương mại để chuẩn bị ít quà cho cha mẹ chồng.
Tầm sáu giờ kém, cô xách theo túi to túi nhỏ đứng đợi ở con đường đi vào khu biệt thự nhà họ Chu, chờ Chu Hứa Văn xuất hiện.
Đối với Chu Hứa Văn, thời gian của anh là vàng là vàng nên anh sẽ không bao giờ đến sớm cũng không có khái niệm tới muộn.

Cô nhìn đồng hồ vừa chỉ đúng sáu giờ, một chiếc xe ô tô màu đen từ đâu xuất hiện trước mặt cô.

Một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại bấm nút hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn cô đang chật vật với đống đồ trong tay khẽ nhíu mày:
- Lần sau cô không cần chuẩn bị nhiều đồ vậy đâu, cha mẹ cũng không dùng hết.
Hiếm khi thấy Chu Hứa Văn chủ động bắt chuyện với mình, khiến Tô Anh Thư có hơi kinh ngạc mất mấy giây sau đó liền “Dạ” một tiếng rồi mở cốp cất đồ vào bên trong.
Tiếp xúc với đại ma đầu trong giới tài chính, Tô Anh Thư thật sự có chút lo lắng, cô e ngại mở cửa xe, cúi người ngồi vào ghế phụ.

Bình thường Chu Hứa Văn không thích bất kì ai ngồi ghế phụ khi anh lái xe nhưng chỉ cần đến gặp cha mẹ chồng thì anh đều miễn cưỡng cho cô ngồi vào.
Người khác ra sao cô không biết, riêng Tô Anh Thư được hưởng phúc phần này lúc nào cũng trong tâm thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cầu sớm được xuống xe.
Cô còn yêu đời lắm!
Đợi cô thắt dây an toàn xong, Chu Hứa Văn chậm rãi khởi động xe đi về hướng biệt thự của nhà họ Chu.
Tuy quãng đường đi khá ngắn nhưng vì sợ hãi gương lạnh như tiền của anh nên Tô Anh Thư chỉ biết nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh dần lướt qua.
Giống như cô và anh cũng thường xuyên lướt qua nhau vậy.
Mà cũng thật buồn cười, là vợ chồng hai năm nhưng số lần họ nói chuyện còn chẳng bằng người dưng.
Chu Hứa Văn trước giờ đối với cô vợ trên danh nghĩa này luôn nóng lạnh không rõ.

Trải qua hai năm kết hôn, dù anh có xuất hiện với những tin tức xấu như thế nào trên các mặt báo, cô cũng không quan tâm, thậm chí còn thay anh nói giúp với cha mẹ.
Trong ấn tượng của anh, Tô Anh Thư là một người vợ ngoan ngoãn nghe lời, cô không có bất cứ một yêu cầu, đòi hỏi quá đáng nào.


Trước mặt cha mẹ cùng đối tác luôn phối hợp diễn kịch nhịp nhàng cùng anh.

Ngay cả nghĩa vụ của một người vợ, cô cũng thực hiện rất tốt, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của một kiều thê nhà giàu.
Nếu không có vụ tai nạn kia xảy ra, anh thật sự không có chán ghét cô cùng Tô gia đến vậy, bởi vì cô xứng đáng với vị trí phu nhân nhà họ Chu hơn bất cứ ai.
Nghĩ tới đây, trái tim của Chu Hứa Văn bỗng nhói lên, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chưa thể nào quên được hình bóng của Hạ Tố Ninh.
Sự chán ghét với Tô Anh Thư vừa biến mất chưa bao lâu liền bừng bừng xuất hiện trong đôi mắt anh.
Cảm giác được nhiệt độ trong xe càng lúc càng giảm khiến Tô Anh Thư lạnh sống lưng.

Cái tên Chu Hứa Văn này mỗi lúc một kiểu, tâm trạng thay đổi thất thường như thời tiết, không ai theo kịp.
Không khí căng thẳng trong xe cứ kéo dài mãi cho tới khi chiếc xe dừng ở trước cửa lớn của Chu Gia, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng được giải thoát.

Chu Hứa Văn liếc cô một cái, không nói không rằng bước xuống trước, vô cùng ga lăng mở cửa xe cho cô.
Màn kịch ân ái của hai vợ chồng hờ nhà cô chính thức bắt đầu.
Tô Anh Thư nhanh chóng nhập vai, cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh, tháo dây an toàn bước xuống xe, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ ghen tỵ với tình cảm của hai vợ chồng của họ.

Sau đó, hai người không hẹn mà cùng nhau đi về phía cốp xe lấy những túi quà đã được cô chuẩn bị ra.

Chu Hứa Văn phụ trách xách đồ còn Tô Anh Thư chủ động nắm lấy tay anh, hai người một lớn một nhỏ sánh vai nhau đi về hướng cửa lớn.
Dáng người của Chu Hứa Văn rất cao, có thể nói là chiều cao vượt trôi so với những người đàn ông mà cô từng gặp qua.

Do đó, dù Tô Anh Thư có cao hơn một mét bảy, đi cả giày cao gót cũng chưa cao bằng anh.
Quản gia lúc này đã đứng sẵn ở cửa chờ bọn cô tới, lão Dương vừa nhìn thấy cô với anh liền vui mừng kêu người làm đi tới cầm đồ hộ, sau đó lấy dép đi trong nhà cho họ thay.
Ngày trước khi mới gả vào nhà họ Chu, đối với sự tiếp đón kiểu này Tô Anh Thư có chút không quen nhưng lâu dần cũng chẳng còn cảm thấy mới lạ.

Đây chính là cuộc sống của một gia đình giàu có bậc nhất đất nước.
Cô nắm tay Chu Hứa Văn cùng nhau tiến vào bên trong phòng khách, đập vào mắt cô là hình ảnh Chu Hạn đang ôm con mèo bảo bối của ông, ngồi trên sofa uống trà.

Nhìn khung cảnh này làm gì có ai nghĩ rằng đây chính là Chu lão gia khét tiếng trên thương trường năm nào.
Chuyện này nói ra cũng chấn động, Chu lão gia trong tiệc mừng năm mới bất ngờ thông báo nghỉ hưu, giao lại toàn bộ tập đoàn MJ cho con trai quản lý khiến dư luận bùng nổ.

Vốn tưởng rằng ông vẫn sẽ tham gia hỗ trợ con trai điều hành công ty một thời gian nhưng không, toàn bộ tập toàn MJ trị giá cả nghìn tỷ đô cứ thế được chuyển giao cho Chu Hứa Văn.
Đúng là người thành công thường có lối đi riêng, đến hiện tại vẫn chưa có ai lý giải được quyết định của Chu lão gia.
Bỗng nhiên Chu Hứa Văn kéo tay cô một cái, khiến cả người cô mất cân bằng hơi ngã vào người anh.


Tô Anh Thư khựng người, có chút hoang mang nhưng rất nhanh chóng đã hiểu ý, cô thuần thục dựa sát vào người đàn ông kia.
Hơi thở ấm áp của anh ở trên đỉnh đầu cô, bờ vai rộng lớn như có thể bảo vệ người mình yêu cả đời.

Anh ghé vào tai cô thì thầm:
- Lát cha mẹ có hỏi gì cô cũng đừng lên tiếng.

Đợi tôi rồi phối hợp theo.
Người khác nhìn vào sẽ thấy đây là một khung cảnh tình chàng ý thiếp, vô cùng hạnh phúc nhưng thực chất họ chỉ đang thảo luận về vở kịch được dàn dựng công phu trong suốt thời gian qua.
Đã có hai năm diễn kịch cùng anh nên cô nhanh chóng đã bắt kịp tiết tấu, gò má hơi ửng hồng mà gật nhẹ.
Tới Chu Hứa Văn nhìn thấy cũng kinh ngạc một phen, nếu không biết anh còn tưởng rằng cô và anh vừa nói chuyện gì đó ái muội.
- Hai đứa tới rồi à, cứ như đôi vợ chồng son mãi thế, bao giờ mới chịu sinh con cho ta bế cháu?
Bàn tay đang ôm eo cô của Chu Hứa Văn bỗng bóp chặt, ngoài mặt thái độ của anh vẫn vậy nhưng Tô Anh Thư đứng sát bên cạnh sao có thể không nhận ra đại ma đầu này lại bắt đầu nổi giận rồi.
Trước tình cảnh này, Tô Anh Thư ngượng ngùng nhìn Chu Hạn vừa lên tiếng, khéo léo trả lời:
- Bọn con còn trẻ mà cha, hiện tại chúng con vẫn muốn tận hưởng cuộc sống của hai người.
- Cái lão già này, hai đứa nó vừa trở về ông đã hỏi linh tinh rồi.
Mộc Tố Tố từ trong bếp đi ra, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng bà nhìn như một người phụ nữ mới ngoài ba mươi, cho dù là dáng vóc hay da dẻ đều khiến cho người trẻ như cô phải ghen tỵ.
- Mẹ, không sao đâu, cha cũng chỉ lo lắng cho bọn con thôi.
Ở trong căn nhà này, ngoại trừ Chu Hứa Văn lúc này cũng bày ra vẻ mặt chán ghét cô thì cha mẹ chồng đối xử với cô vô cùng tốt, như là con gái ruột trong nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.