Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 36: 36: Trong Mắt Kẻ Si Tình




Buổi sáng, Giai Kỳ dậy rất sớm, đồng hồ trên tường mới chỉ hơn 6h một chút.

Chiếc giường rộng êm ái thơm mùi nước xả vải, căn phòng ấm rực, nếu như không nhìn thấy bảng dự báo thời tiết trên tường, Giai Kỳ cũng quên mất cô đang ở Saint Petersburg giữa một mùa đông lạnh giá!
Bữa sáng tại khách sạn sẽ được phục vụ vào 7h sáng.

Giai Kỳ trở dậy, bước xuống giường, chiếc dép lông êm ái dưới chân, Giai Kỳ bước vào trong phòng tắm.

Xả nước nóng đầy bồn, Giai Kỳ lấy xuống chai sữa tắm tạo bọt hương quả mọng mà tối qua cô dùng thử thấy rất thích bơm xuống, bồn tắm nhanh chóng sủi bọt lăn tăn, Giai Kỳ trút bỏ y phục và nhón chân bước vào trong bồn tắm.

Làn nước ấm áp dịu dàng vỗ về da thịt căng tràn sức sống của Giai Kỳ.

Cô có thói quen tắm vào mỗi buổi sáng thức dậy, và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ.

Giai Kỳ thả lỏng trong bồn tắm, nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút thư thái dễ chịu hiếm hoi.

Bên bồn tắm hiện đại còn gắn điều khiển cảm ứng có thể điều chỉnh được ánh sáng trong phòng, còn có thể bật nhạc thư giãn.

Giai Kỳ đắn đo một chút rồi tặc lưỡi, đôi khi cũng phải học thói xấu nuông chiều bản thận một chút.

Nước ấm áp, hương thơm ngát, ánh sáng dịu dàng và tiếng đàn guitar lãng mạn….Giai khoan khoái thở nhẹ, cơ thể mềm mại bồng bềnh trong làn nước, thật muốn ngủ quên luôn ở đây.

Đắm chìm trong sự dễ chịu, bàn tay cô nhẹ nhàng xoa khắp cơ thể, và đôi mắt của cô cũng chịu mở ra sau một quãng dài nhắm nghiền tận hưởng cuộc sống của “người giàu”.

Nhưng khi cô vừa mở mi mắt, hơi nước trong bồn tắm cũng tan ra, Giai Kỳ lờ mờ nhìn về phía cửa, rồi giật thót mình, trái tim nhảy vọt lên cổ họng và cơn rùng mình chạy dọc sống lưng như một chiếc xe đua công thức một.

Bên cửa phòng tắm, “người giàu” đích thực đang đứng sừng sững ở đó như một bức tượng đồng, khoanh tay trước ngực, thoải mái ngắm nhìn cô ngụp lặn trong bồn tắm.

Lôi Triệt sau buổi tối hôm qua to tiếng với cô, có lẽ Giai Kỳ cũng không biết khách sạn mình đang ở cũng là của Lôi Triệt, sau khi to tiếng với cô, hắn một mạch trở về phòng làm việc trên tầng của mình, vùi đầu vào rượu và công việc tới tận sáng.

Nhưng cả đêm qua, hình ảnh của Giai Kỳ cứ quẩn quanh trong đầu hắn, giống như hơi rượu mà hắn uống, nhẹ nhàng nhưng ám ảnh.

Lôi Triệt ngả người ra ghế, ngón tay hắn day day đầu mi tâm, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào ly rượu vang đỏ rực trên bàn.

Hình ảnh Giai Kỳ trong bộ váy dạ hội lấp lánh như bạc, bờ vai nhỏ nhắn, dáng người gợi cảm, gương mặt kiều diễm và cần cổ cao kiêu hãnh, cùng hương thơm da thịt rất nữ tính cứ ám ảnh tâm trí hắn không sao phai nhạt.

Lôi Triệt đờ đẫn nhớ lại đôi môi mềm mại mà hắn đã siết lại trong nụ hôn của mình, nhớ cả những phản kháng yếu đuối nhưng rất cứng cỏi của cô, nhớ cả ánh mắt bất mãn không chút tuân phục của cô, và cả những phản kháng không gay gắt nhưng mạnh mẽ ấy…
Lôi Triệt vốn là người bình tĩnh, rất bình tĩnh, nhưng tại sao đối diện với người con gái nhỏ bé tay không tấc sắt ấy, hắn lại dễ dàng nổi giận như vậy, đáng sợ hơn…kẻ từng trải như hắn tại sao lại không ít lần đuối lý trước cô.

Tại sao khi nhìn sâu vào đôi mắt phượng sắc sảo xinh đẹp đó, suy nghĩ trong đầu hắn đột nhiên lại trở nên trống rỗng, hắn lại không thể nghĩ được gì cả?
Đôi mắt Lôi Triệt trở nên u tối khi hắn tưởng tượng ra…không biết nếu như cởi bỏ bộ trang phục lấp lánh như bạc ấy ra, thì đằng sau sẽ là gì…?
Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 6h sáng một chút…Sau một ngày dài mệt mỏi như vậy, hắn đoán có thể Giai Kỳ vẫn còn đang say giấc ngủ.

Hắn đột nhiên muốn nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của cô, xem rút cuộc sẽ như thế nào….?
Hoặc có thể sẽ hắn sẽ nằm trong chiếc chắn ấm sực hơi ấm của cô, trên chiếc giường thơm ngát mùi hương của cô để nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô khi mở mắt ra và thấy hắn nằm cạnh.

Một luồng máu nóng hào hứng dâng lên trong lồng ngực của Lôi Triệt, hắn lập tức rời khỏi ghế, nhanh chóng tiến về phía phòng ngủ của Giai Kỳ.

Mở khóa mã và vào trong phòng, Lôi Triệt mới hụt hẫng nhận ra chiếc giường đã trống không từ khi nào, lại nghe thấy tiếng trong phòng tắm, thế là hắn tò mò bước vào trong.

Mà cảnh tượng bên trong thật đáng giá đến từng phút từng giây…

Lôi Triệt khoanh tay trước ngực, ung dung ngắm nhìn Giai Kỳ chìm trong làn nước ấm áp, làn da ửng hồng đẹp đến mê hồn, khiến cho khao khát cháy bùng bùng lên trong cơ thể hắn, hắn thật muốn lao vào mà xé toạc cô ra bằng bàn tay của mình.

Và khi cô gái ngây ngô chẳng chút phòng bị gì kia mở mắt ra, nhìn thấy hắn đứng sừng sững trước mặt với nụ cười nửa miệng ngạo nghễ trên môi thì hốt hoảng đến tái xanh mặt, vội vã ôm chặt lấy cơ thể mình, chìm sâu hơn xuống dưới làn bọt trên mặt nước, sợ đến lắp bắp.

_ Lôi….Lôi….Lôi tiên sinh….sao….sao…..

Tiếng lắp ba lắp bắp của Giai Kỳ khiến cho Lôi Triệt bật cười.

Hắn đứng thẳng người lên, bước gần hơn về phía bồn tắm của cô.

Giai Kỳ bị dạo cho sợ đến xanh lét cả mặt mày.

Cô nép sát về phía bồn tắm, sợ đến run lẩy bẩy, toàn thân cô dưới nước trần trụi như một đứa trẻ sơ sinh, cứ thế này hắn sẽ nhìn thấy hết mất.

Nhưng Giai Kỳ lo lắng thừa thãi rồi, lớp bọt trên mặt nước dầy cộp như một cái bánh kem, Lôi Triệt có cố gắng thế nào cũng chỉ nhìn thấy được bờ vai cô thấp thoáng chìm trong nước, còn lại một chút cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng hắn rất muốn thấy thêm nữa gương mặt xấu hổ của cô, nên cứ thế tiến tới và ngồi lên cạnh bồn tắm.

Tiếp xúc gần đến mức chỉ còn cách một làn bọt trắng xóa, gai ốc nổi khắp da thịt Giai Kỳ.

Cô mở to mắt nhìn Lôi Triệt, như sợ hắn sẽ đột ngột nhào tới cô nếu cô chỉ có một phút lơ là thôi….Và Lôi Triệt lúc này….cũng thật khác.

Không còn bộ dáng thâm trầm cố hữu, cũng không còn những bộ vest sáng trọng với áo choàng dạ ép nặng trịch nữa, Lôi Triệt mặc một chiếc áo sơ mi đen với chất vải không chê vào đâu được, hai cúc cổ hé mở, mái tóc rũ ruống trán hắn, gương mặt hắn thoảng nét mệt mỏi nhưng lại không hề khó chịu, và cho dù toát ra dáng vẻ lười biếng, nhưng áo sơ mi vẫn được hắn sơ vin rất cẩn thận trong quần âu với thắt lưng bạc, duy chỉ có đôi găng tay như vật bất ly thân trên tay hắn.

Hơi ẩm thấm vào vải áo hắn, làm cho chiếc áo thấm vào cơ thể đẹp như tượng đồng của hắn, làn da khỏe khoắn nam tính, gương mặt đẹp đến kì lạ của Lôi Triệt khiến cho gò má của Giai Kỳ đỏ ửng lên.

Lôi Triệt không động tay động chân với cô, nhưng ánh mắt sâu thẳm quá mức tà ý của hắn khiến Giai Kỳ giống như đang bị hắn ve vuốt bằng mắt vậy, cơ thể cô cứ co rúm lại.

_ Dễ chịu không?
Thanh âm trầm ấm như hơi rượu vang thoảng nhẹ, Giai Kỳ cắn môi lắc đầu….

“Làm sao mà dễ chịu được khi tự dưng ngài lù lù vào đây, còn ngồi trên thành bồn tắm của tôi nữa???”.

_ Là tôi làm phiền em à?
“ Chứ chắc lại không? ”.

Giai Kỳ thầm rủa xả hắn trong đầu, nhưng ngoài miệng vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng đột nhiên cô thấy Lôi Triệt lại như muốn tháo cúc áo sơ mi, nhàn nhã thì thầm trêu trọc.

_ Vừa khéo tôi cũng muốn tắm một chút, em pha nước sẵn rồi thì tôi cũng không từ chối!
_ LÔI TIÊN SINH!
Tiếng hét thất thanh của Giai Kỳ khiến cho Lôi Triệt giật mình, hắn khựng lại nhìn gương mặt đỏ bừng đến chiên trứng được của Giai Kỳ.

_ Ngài không….không thể….làm vậy! Ngài đừng quên….hợp đồng….

_ À…Hợp đồng!
Lôi Triệt cao giọng mỉa mai, rồi hắn cúi thấp xuống, bàn tay chạm nhẹ vào gò má cô, qua lớp găng còn thấy được sự run rẩy nóng rẫy của Giai Kỳ.

_ Em mà không nhắc thì tôi quên mất thật….Vì dù sao, hợp đồng cũng chỉ là hợp đồng mà thôi!
Ánh mắt Lôi Triệt quét xuống da thịt trắng muốt như ngọc của Giai Kỳ, nụ cười tà mị rộng mở khi hắn thấy cô run như cầy sấy, cố gắng che chắn….Cô bé ngốc! Hắn có nhìn thấy gì đâu mà che với đậy! Che nữa lại càng khiến hắn nổi điên lên mà thôi!
_ Thôi được! Em tắm đi! Tôi vệ sinh cá nhân một chút, đồ dùng của tôi ở đây mà!
Rồi hắn thong thả đứng dậy, trước ánh nhìn bất lực của Giai Kỳ tiến đền bồn rửa mặt bắt đầu thong thả soi gương, chậm rề rề lấy ra chiếc bàn chải điện, bôi kem đánh răng lên, rồi thong thả súc miệng, từng động tác chậm chạp như cố tình ấy khiến cho Giai Kỳ nóng vội muốn điên lên, trong đầu gào thét rủa xả tên đàn ông trước mặt.


Thế là Giai Kỳ chết dí trong bồn tắm, nhìn Lôi Triệt thong thả đánh răng, rửa mặt, cạo râu, còn nhìn hắn thong thả dùng đồ chăm sóc da….nhưng toàn bộ quá trình đó, Lôi Triệt chỉ cởi găng tay phải của mình, còn găng tay trái của hắn vẫn giữ nguyên, khiến cho Giai Kỳ cho dù đang xấu hổ phát bệnh rồi cũng tò mò không thôi….

Rút cuộc tại sao bàn tay trái của hắn lại luôn đeo găng? Chẳng lẽ hắn bị…dị ứng?
Nghĩ lại mới nhớ, hình như mỗi lần mà cô động vào bàn tay trái của hắn, cơ thể của Lôi Triệt lúc nào cũng cứng lại bất thường….Lúc đầu Giai Kỳ còn tưởng cô nhầm lẫn…nhưng có vẻ không phải…
Rút cuộc….bàn tay trái hắn có gì bí mật vậy?
_ Nghĩ gì thế?
Thanh âm trầm thấp như hơi rượu của Lôi Triệt vang lên khiến Giai Kỳ giật thót mình, hắn đã xong việc từ bao giờ, và đang nhìn ngắm gương mặt vẩn vơ của cô.

Giai Kỳ đỏ mặt không nói, còn quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng là giận rồi!
Nhìn đi nhìn lại, không khí giữa hắn và cô cũng có vẻ quá mức ám muội rồi…Giống như một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn vậy, chồng thì dùng bồn rửa mặt, vợ thì dùng bồn tắm….Cũng quá mức tình cảm đi!
Lôi Triệt thấy cô biểu tình như thế, cũng không nỡ bắt nạt cô thêm nữa, với hắn cũng sợ cô ngâm lâu sẽ cảm lạnh, chỉ chạm vào gương mặt cô, dịu giọng nói.

_ Tắm xong thì sấy khô người không lạnh.

Quần áo em đã được phục vụ giặt khô mang tới rồi.

Thay quần áo xuống sảnh ăn sáng cùng tôi, rồi tôi đưa em đến một nơi.

Bàn tay phải của hắn dịu dàng ve vuốt gò má cô, lần đầu tiên Giai Kỳ trực tiếp tiếp xúc với lòng bàn tay của hắn mà không phải qua lớp găng ram ráp, khiến cho trái tim cô đập mạnh.

Khác với tưởng tượng của cô, lòng bàn tay của Lôi Triệt rất ấm áp, thậm chí còn ấm hơn của Quân Tường, cô cứ nghĩ lòng bàn tay của hắn sẽ lạnh giá như đôi mắt của hắn, không ngờ lại khác hoàn toàn.

Cô ngẩn người nhìn hắn vỗ về gò má của mình, rồi đứng thẳng dậy, quay lưng bước đi, còn không quên đóng cửa phòng tắm lại.

Tại sao hắn của tối hôm qua, và sáng hôm nay lại khác nhau như vậy?
Tính cách thất thường của Lôi Triệt thật khiến Giai Kỳ không khỏi hồ nghi…có khi nào hắn bị đa nhân cách không?
Hắn cứ dịu dàng thế này…thật….khiến trái tim người ta không yên mà!
*****
_ Lôi tiên sinh…Chúng ta đi đâu vậy?
Giai Kỳ thắc mắc hỏi Lôi Triệt khi chiếc xe của hắn rời khỏi biệt thự.

Lôi Triệt hôm nay đặc biệt thư thái, hắn chẳng đóng bộ cứng nhắc như mọi hôm mà mặc một chiếc áo len dài tay bó sát màu nâu chocolate, khoác bên ngoài một chiếc áo vest dạ màu be nhạt.

Thân hình lý tưởng của hắn hiện rõ trên lớp vải len không một chút mỡ thừa, trên tay không còn ôm khư khư chiếc Macbook nữa, nhìn Lôi Triệt lúc này trẻ trung hơn và dễ gần hơn.

_ Tôi đưa em đi mua sắm!
Lôi Triệt nói rất đơn giản và nhìn Giai Kỳ mỉm cười.

_ Không cần đâu ạ!
Giai Kỳ vội vàng từ chối, nhưng chiếc xe lại đột ngột dừng lại.

Giai Kỳ bị cảnh tưởng bên ngoài cửa xe làm cho thu hút.

Bên kia đường, cửa hàng quần áo The Queen hôm qua đã từ chối cô đang bị tháo dỡ, những người thợ đang giật biển hiệu xuống một cách nóng vội, và những bộ quần áo đắt tiền lộng lẫy ngày hôm qua còn treo trang trọng trong cửa hàng, thì hôm nay đã vứt thành một đống bên lề đường như thể vải vụn, những người nhân viên trong tiệm thì chẳng lấy tăm hơi đâu nữa….

Giai Kỳ sững sờ hết nhìn cảnh tượng tan hoang trước mặt, lại nhìn Lôi Triệt đang mỉm cười bên cạnh, chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết, việc này chắc chắn là hắn nhúng tay vào.


_ Thế này là sao….?
_ Tôi sẽ không bao giờ để người phụ nữ của tôi phải chịu ấm ức!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói và chiếc xe khởi động.

Giai Kỳ đờ đẫn cứ nhìn mãi về đống đổ nát của cửa hàng quần áo đó, run giọng hỏi.

_ Vậy….còn….Vivian?
Ánh mắt bâng quơ của Lôi Triệt liếc Giai Kỳ, một cái rất sắc, và trước vẻ mặt ngây ngốc của cô, mỉm cười đầy ẩn ý và không nói gì.

Chiếc xe rất nhanh lái dọc qua các con phố, và đỗ lại trước một cửa hàng quần áo có chữ R mạ vàng treo ngoài cửa.

Giai Ky sửng sốt ngó đăm đăm cửa hàng quần áo của quý bà Rebecca khi người tài xế mở cửa để Lôi Triệt ra ngoài.

Cánh cửa phía Giai Kỳ được một bàn tay đeo găng kéo ra, gió lùa vào bên trong lành lạnh.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, từ sớm đã có nắng và không lạnh lắm, làm cho tâm trạng mọi người cũng vui lên.

Lôi Triệt kéo cô ra khỏi xe, và thanh âm trầm thấp đầy gợi cảm của hắn nhẹ nhàng nói với cô.

_ Cửa hàng em “mượn” quần áo hôm qua đây đúng không?
Giai Kỳ gật đầu, ánh mắt dè chừng vẫn ngó hắn đăm đăm.

Lôi Triệt nói tài xế đợi và đích thân hộ tống Giai Kỳ vào bên trong.

Cánh cửa tự động mở ra, trời còn sớm nên cửa hàng chưa mở cửa.

Những nhân viên vẫn còn đang sắp xếp lại sản phẩm để đón khách.

Giai Kỳ vừa bước vào liền lập tức bị nhận ra.

_ Jolie?
Người phụ trách làm tóc hôm qua hào hứng gọi cô, mọi người cùng đồng loạt tươi cười, đột nhiên giật mình khi hôm nay phía sau còn có một người đàn ông đặc biệt ưu tú tháp tùng.

Khí chất phong lưu cao ngạo của Lôi Triệt thật đáng sợ, khiến cho những nữ nhân viên ở đây đều bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Hơn nữa vẻ đẹp hiếm có của hắn cùng dáng người hoàn hảo càng khiến Lôi Triệt trở nên nổi bật, khiến cho phụ nữ si cuồng.

_ Jolie….cô đến sớm vậy? Chúng tôi còn chưa mở cửa nữa? Mà….bạn trai cô sao?
Một người nhân viên tiến đến, bẽn lẽn cúi người chào Lôi Triệt và hỏi nhỏ cô.

Giai Kỳ còn chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe thấy âm thanh cao chót vót từ phía bên trên cầu thang làm cho giật mình.

_ JOLIEEEEEE?
Quý bà Rebecca từ trên cầu thang trong bộ đầm trắng to sụ hớn hở đi xuống.

Bà nhìn thấy Giai Kỳ như thể nhìn thấy một món quà Giáng sinh đến sớm, hí hửng liến thoáng hỏi cô.

_ Buổi tiệc hôm qua thế nào? Bộ đầm đó của cháu có phải là bộ váy nổi bật nhất đêm tiệc không? Và…có phải chàng trai này là người đã chết gục dưới gót giày của cháu không đấy?
Câu hỏi của bà Rebecca khiến cho Giai Kỳ tái xanh tái tím mặt, cái gì mà “chết gục dưới gót giày” chứ? Nếu mà để cho hắn nổi giận lên thì người mà chết dưới gót giày hắn là cô thì có!
_ Bác Rebecca! Không phải đâu….

_ Hóa ra người thiết kế chiếc đầm cho Giai nhi là quý bà trẻ đẹp đây! Cám ơn bà vì sự giúp đỡ tuyệt vời!
Trái ngược với sự hoảng hốt của Giai Kỳ, Lôi Triệt lại chẳng hề mảy may phiền lòng, ngược lại hắn còn chủ động nâng bàn tay của quý bà Rebecca lên mà đưa lên môi hôn.

_ Ôi….lịch sự quá!
Quý bà Rebecca dường như đã bị ánh mắt sâu thẳm của Lôi Triệt thu hút.

Bà tươi cười rạng rỡ khi Lôi Triệt dịu dàng ôm lấy eo của Giai Kỳ và nói với bà bằng tiếng Nga rất chuẩn.


_ Bộ đầm hôm qua Giai Kỳ mặc rất đẹp, nên tôi muốn mua lại, cùng với tất cả những mẫu quần áo, váy đầm và cả trang sức mỹ phẩm tốt nhất mà quý bà có tại cửa hàng….

_ Chỉ cần cô ấy thích!
Giai Kỳ hoàn toàn không hiểu được một chữ hắn nói, nhưng dựa vào lòng mắt sâu thẳm của hắn đang ngắm nhìn cô lúc này, Giai Kỳ cảm thấy hắn vừa đưa ra một quyết định rất đáng sợ!
_ Hoàn hảo! Cậu làm tôi nhớ đến Rhett Butler hào hoa kinh điển! Đi nào…cháu yêu!
Bàn tay của Giai Kỳ bị quý bà Rebecca tóm chặt lấy và kéo đi, khi thanh âm cao vút của bà vang lên đầy hào hứng.

_ Tập trung lại đây nào các cô gái, hôm nay chúng ta dừng nhận khách….Mọi thứ ngày hôm nay sẽ tập trung vào Jolie yêu quý của ta và cậu Rhett Butler giàu sụ đang đứng ở kia.

Lôi Triệt làm ra một cử chỉ đồng ý rất hào hoa, hài lòng nhìn Giai Kỳ bị kéo ra ghế nệm đỏ rực ở giữa phòng, và toàn bộ nhân viên cửa hàng bắt đầu xúm xít quanh cô với tất cả những món đồ tuyệt đẹp nhất có trong cửa hàng.

Giai Kỳ choáng váng đến ấp a ấp úng, nhìn Lôi Triệt thoải mái đứng ở phía xa khi nhân viên đang đội cho cô một cái mũ màu đỏ rộng, nhìn thấy hắn cau mày lắc đầu, cô nhân viên vội vàng nhấc lên và ném ra sau.

_ Quý ngài Butler đáng kính….Chính xác thì số tiền ngài muốn chi sẽ là bao nhiêu?
Quý bà Rebecca rất sòng phẳng, tiến tới hỏi Lôi Triệt khi Giai Kỳ bị quay mòng mòng giữa một vòng vây nhân viên đông đúc.

Lôi Triệt mỉm cười nói với bà một cách thong thả.

_ Không phải là tôi sẽ chi bao nhiêu...mà là cô ấy!
Nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt của bà Rebecca lộ ra.

Lôi Triệt nghiêng người lịch sự và tiến về phía Giai Kỳ vẫn chưa thể thốt lên lời nào, bàn tay hắn lựa một chiếc khăn lụa màu trắng với logo hai chữ C lồng nhau lên ướm vào người cô rồi gật đầu đưa cho nhân viên, thong thả nói.

_ Bây giờ tôi có chút việc phải đi, em cứ ở lại chọn quần áo.

3 tiếng sau tôi sẽ tới đón em ra sân bay về nước, nếu như trong khoảng thời gian đó mà em không chọn được số quần áo bằng số tuổi của em, thì đừng trách!
Giai Kỳ hoảng hốt đến cứng cả lưỡi….

Hắn….hắn muốn cô chọn 26 bộ quần áo ư?
Hắn điên rồi sao?
_ Lôi tiên sinh! Tôi thật sự không cần mà! Ngài đừng lãng phí tiền cho tôi! Tôi không thể nhận được!
_ Đó là quà sinh nhật tôi tặng em trong 26 năm tôi chưa kịp gặp em trong đời! Và khi tôi còn nhẹ nhàng, thì đừng cãi tôi nữa! Giai nhi!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói với Giai Kỳ, một câu thôi mà làm cho Giai Kỳ nín bặt.

Hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, hắn ung dung quay lưng muốn rời khỏi, thì giọng nói nhỏ nhẹ của Giai Kỳ vang lên phía sau.

_ Lôi tiên sinh...!
_ Hưm...?
Gương mặt Giai Kỳ lộ ra sự bối rối, cô nhìn hắn, dùng tone giọng nhỏ xíu thành thật.

_ Tôi không muốn quá phận....nhưng bác Lematov....!
_ Mọi chuyện đã được quyết định rồi! Giai nhi!
Lôi Triệt nhẹ nhàng nhưng cương quyết, trước ánh mắt bất lực của Giai Kỳ, hắn gật đầu chào quý bà Rebecca, nói một câu gì đó bằng tiếng Nga mà làm cho bà cười khúc khích, rồi bóng lưng cao ngạo của hắn thong thả ra khỏi cửa.

Giai Kỳ bị Lôi Triệt làm cho đờ đẫn….cô không hiểu tại sao hắn lại đột ngột làm vậy….?
Mà hình như hôm nay….hắn có vẻ rất khác…!
Hình như…..có vẻ hắn…..rất vui?
_ Jolie!
Quý bà Rebecca tiến lại, dịu dàng nâng gương mặt cô lên và nhìn sâu vào ánh mắt của cô, đủng đỉnh nói một câu tiếng Nga mà cô không thể hiểu được.

_ Ta nhìn thấy ở ngài Rhett Butler* đó….ánh mắt của một kẻ si tình!
*****
* Tên nhân vật trong Tác phẩm Cuốn theo chiều gió
Sắp có H rồi! Vote cho Kỳ Kỳ đi....Vote càng cao thì chap sau H càng dài ( Ai chưa biết Kỳ Kỳ viết H ngư thế nào thì rẽ qua bộ Dưỡng yêu nhá)
Follow Kỳ Kỳ nha...Yêu thương ❤️
Thư Kỳ????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.