Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 46: 46: Ở Nhà Của Hắn Ăn Cơm Cùng Hắn




Buổi tối hôm ấy, khi Giai Kỳ đang sắp xếp lại những vật dụng được mang tới thì Lôi Triệt về nhà, Giai Kỳ mải lúi húi trong bếp xếp một chồng đĩa bằng ngọc trắng, viền được bọc vàng nguyên chất sang trọng mà Giai Kỳ chưa bao giờ được nhìn thấy, đằng sau còn có gia huy một chữ cổ, hình như là ấn kí của vị vương gia nào đó từ đời nhà Thanh.

Khi xếp gọn chúng lên tủ bếp, đôi tay cô còn run run, xếp từng cái từng cái lên một, sợ rằng nếu cầm cảm chồng trên tay mà đánh rơi mất, thì bán cả cái mạng nhép này cũng không đủ tiền trả nợ.

Cô còn món nợ hợp đồng treo lủng lẳng trên đầu còn chưa biết cách giải quyết thế nào…?
Cả ngày hôm nay Giai Kỳ bận rộn đến tối mắt mũi.

Chị Lam Nghi bận việc không thể ngồi cà kê với cô cả ngày được, chờ cho cô ăn xong thêm một tô cháo nữa với an tâm rời đi…Mà chị vừa đi thì ngoài cửa ùn ùn người kéo tới, bốn người toàn thân tây trang đen thẫm, nhìn lướt qua cũng biết là nhân viên của Lôi Triệt, phân phó hàng bao nhiêu nhân viên chuyển hàng phía sau, một lúc nhà đã đầy ngập người.

Sau đó thì toàn bộ những vật dụng cá nhân từ phòng ngủ, phòng khách đến nhà bếp….đều được xếp kín trên sàn, Giai Kỳ nhìn đến hoa cả mắt, mà mấy người giao hàng giao đến nơi, còn giúp Giai Kỳ thu dọn toàn bộ những vật dụng cũ đem đi, để loại toàn bộ vật dụng mới lại, khiến cho cô hoa cả mắt.

Mà người áo đen kia còn nói với cô, những vật dụng này là Lôi Triệt đích thân lựa chọn, nói cô sắp xếp cẩn thận lại trước khi Lôi Triệt về!
Thế là cả ngày nay cô không có lấy một chút thời giờ nghỉ ngơi, từ thay ga giường, treo hàng trăm bộ quần áo của Lôi Triệt và của cô vào tủ, sắp hàng chụp chai lọ lớn nhỏ vào phòng tắm, bày lại nhà bếp....bận đến tối tăm mặt mũi.

Thế này có phải là cảm giác của một cô gái mới kết hộn đang tự tay sắp xếp lại đồ dùng trong “tổ uyên ương” hay không nghỉ? Giai Kỳ chỉ cảm thấy cô giống như một người giúp việc làm việc theo giờ mà thôi.

Lúc Giai Kỳ đang lúi húi đóng cẩn thận cánh tủ bếp, cánh tay cô vươn lên, một tay cô bám chặt vào mặt đá cẩm thạch, kiễng chân với với...!
Đúng là căn nhà do Lôi Triệt thiết kế, cái gì cũng cao gấp đôi bình thường.

Hắn nghĩ ai cũng có chiều cao vượt cả chuẩn người mẫu như hắn chắc?
_ Em đang làm gì vậy?
Thanh âm trầm ấm vang lên thì thầm bên tai cô, mang theo hơi thở có vương mùi rượu nhàn nhạt, eo thon của Giai Kỳ bất ngờ bị vòng ôm mạnh mẽ ấm áp của hắn dịu dàng siết lại.

_ Á....!
Giai Kỳ giật bắn mình, trái tim trong lồng ngực nhảy vọt lên tận trên cổ họng.

_ Lôi....tiên sinh?
Lôi Triệt nhìn gương mặt hoảng hốt như thể vừa gặp ma giữa ban ngày của Giai Kỳ, đầu my tâm của hắn bỗng nhiêu cau chặt lại, vẻ mặt đáng sợ đến mức khiến cái đầu đờ đẫn của Giai Kỳ cũng phải vận dụng hết nơ ron thần kinh mà rặn ra được một câu hỏi có vẻ quan tâm...!
_ Ngài về rồi ạ?
_ Em đang làm gì vậy?
Lôi Triệt ôm cô, ánh mắt nhìn căn bếp sạch tinh sáng sủa, nhẹ giọng hỏi.

Giai Kỳ nghĩ thầm trong đầu...Lôi Triệt đúng là một tên cáo già giỏi giả làm cừu non, là ai hôm nay mang đến hàng núi đồ đạc rồi bắt cô sắp xếp chứ?
_ Tôi đang xếp lại mấy đồ dùng nhà bếp!
_ Ừm....!
Lôi Triệt gầm gừ trong cổ họng, mùi xạ hương toát ra từ quần áo của hắn thơm ngây ngất, khiến Giai Kỳ hít vào nhè nhẹ...tiếp xúc nhiều với hắn, dường như cô cũng quen dần với mùi hương của hắn.

Thấy Lôi Triệt cứ mãi ôm mình không chịu buông ra, Giai Kỳ nuốt nhẹ trong cổ họng, ngẩn người nghĩ một lúc...rồi cẩn thận hỏi.

_ Ngài...có mệt lắm không?
_ Mệt!
Gương mặt cao ngạo đẹp đẽ đó tựa vào hõm cổ của Giai Kỳ, hít nhẹ vào mùi hương thơm ngát quyến rũ của cô, thanh âm trầm thấp của hắn thì thầm vang lên...!
_ Em thơm như một đóa hồng vậy!
Giai Kỳ định trả lời “ Ngài cũng vậy! ”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có chút...không hợp lý, nên ngậm miệng lại.

Thân thể Lôi Triệt như một bức tường vững chắc, đứng chắn phía sau lưng, còn có cả vòng ôm mạnh mẽ gắt gao bao bọc, khiến cho Giai Kỳ không cách nào cựa quậy được.

Cô muốn vùng ra khỏi vòng ôm của hắn, lại sợ Lôi Triệt phật ý, nên cuối cùng đành đứng im như tượng...!
Đứng một lúc, Giai Kỳ tưởng như Lôi Triệt ngủ gục trên vai mình luôn rồi...cẩn thận len lén khẽ gọi.

_ Lôi...tiên sinh?
_ Triệt!

_ Dạ?
Giọng nói trầm thấp của Lôi Triệt vang lên, khiến cho Giai Kỳ ngẩn người...Bên tai truyền đến tiếng thì thầm của hắn...!
_ Gọi anh là Triệt!
Giọng nói dịu dàng ấy tự nhiên khiến cho Giai Kỳ rùng mình, trái tim của cô khẽ xao lên một gợn sóng...Giai Kỳ mím môi, trong đáy mắt lộ ra tia phức tạp....!
Rồi thanh âm của cô nhỏ nhẹ lên tiếng.

_ Triệt!
_ Ngoan lắm! Em ăn tối chưa?
Lôi Triệt hỏi cô, Giai Kỳ lắc đầu.

Từ sáng đến giờ được hai tô cháo của chị Lam Nghi, sau đó làm việc nhà chạy đi chạy lại, cháo cũng tiêu hết từ đời nào!
_ Em muốn nấu ăn hay cùng anh ra ngoài?
_ Trong tủ lạnh có đồ của siêu thị mang tới, nhiều lắm! Tôi nghĩ...nên nấu ăn ở nhà, được không?
Thật ra Giai Kỳ cũng chẳng tốt bụng đến mức muốn nấu cho Lôi Triệt ăn, nhưng thà thế còn hơn là phải ra ngoài cùng hắn.

Cô không muốn ra ngoài để rồi người khác lại nhìn thấy, rồi lại đồn này đồn kia...Mối quan hệ giữa cô và hắn cũng quá mức mờ ám rồi!
Giờ không biết trên mạng đồn đại ra những gì rồi ấy?
Mà cái khổ là....mấy cái tin đồn ác nghiệt đó, lại đều đúng cả mới chết!
Nghĩ đến đấy, Giai Kỳ đột nhiên thở dài...lập tức Lôi Triệt ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi cô.

_Sao thế?
_ Không! Không sao ạ!
Giai Kỳ lập tức lắc đầu, cười rạng rỡ với hắn...Cái con người này cũng quá mức nhạy cảm đi, cô chỉ thở dài thôi mà hắn đã để ý...thế này thì cô đừng hòng qua mặt hắn!
_ Vậy anh lên tắm trước! Em nấu cơm đi! Hôm nay anh muốn canh thịt bò, cơm chiên Dương Châu, xíu mại và rau trộn!
_ Dạ...?
Giai Kỳ sợ hãi nhìn hắn.

Lôi Triệt mỉm cười xoa đầu cô rồi quay lưng bỏ đi, để mặc cô với cái menu đáng sợ...!
Lôi....Lôi đại nhân!
Ngài không phải đánh giá tài nấu bếp của tôi quá cao rồi chứ?
Tôi không phải là đầu bếp chuyên nghiệp thường nấu ăn cho ngài đâu!
Mà hắn vừa bảo ăn cái gì ấy nhỉ?
Giai Kỳ khổ sở nhìn căn bếp vô cùng tiện nghi của hắn, thật sự khóc không ra nước mắt!
****
_ Giai Nhi!
Khi Giai Kỳ đang lấy đồ trong tủ lạnh ra, đột nhiên thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt vang lên ngay bên cạnh, khiến cô giật nảy cả mình.

_ Dạ?
Giai Kỳ bật dậy như một dấu chấm than, trong tay vẫn còn cầm 3 quả trứng, nhìn Lôi Triệt một thân tây trang gọn gàng mà gương mặt thì vô cùng khó coi.

_ Em lên đây!
Buông một câu nói rất đơn giản, hắn quay lưng bỏ đi...Giai Kỳ sợ đến mức nuốt nước bọt cũng khó khăn, líu ríu bước theo hắn...đến nửa đường lại chợt nhớ ra tay cô vẫn còn cầm mấy quả trứng, lại lật đật trở lại căn bếp.

Lò dò đến tận phòng ngủ của hắn, Giai Kỳ thấy Lôi Triệt đứng sừng sững giữa phòng...Vừa nhìn thấy cô, hắn đã lạnh giọng hỏi.

_ Căn phòng này là phòng ngủ em chọn?
Giai Kỳ đảo mắt khắp căn phòng...Có vấn đề gì sao? Đây là căn phòng đẹp nhất trong căn biệt thự của hắn, giường cũng rộng nhất, nhà tắm hiện đại nhất, ban công cao nhất....Hắn còn không hài lòng sao?
_ Vâng? Chẳng lẽ ngài không thích?
_ Ừm...!
Lôi Triệt cong môi gật gật đầu.

Hắn lạnh lùng bước tới phía tủ quần áo rộng, kéo cánh cửa tủ nặng trịch ra...!

_ Cái gì đây?
_ Quần áo...của ngài!
Giai Kỳ mơ hồ ấp úng trả lời....cô làm gì sai sao? Mà nhìn mặt Lôi Triệt đáng sợ đến như vậy?
_ Hưm....Quần áo của tôi?
_ Vâng!
_ Thế quần áo của em đâu?
_ Dạ....thì ở trong phòng ngủ của tôi!
_ Phòng ngủ của em?
Đôi mắt sắc bén của Lôi Triệt mở lớn kinh ngạc, thanh âm hắn cao hẳn lên khi Giai Kỳ ngây ngô gật đầu...Rồi khuôn miệng kiêu bạc của hắn nhếch lên một nụ cười lạnh.

_ Ha ha ha...Giai nhi! Em thật khiến tôi không bao giờ hết ngạc nhiên!
Giai Kỳ cau mày nín bặt, cô đảm bảo rằng đây chưa bao giờ là một lời khen!
_ Ai nói em có phòng ngủ riêng?
_ Dạ?
_ Về phòng ngủ của em, mang tất cả đồ đạc! TẤT CẢ! Đem qua đây!
_ Nhưng mà....Lôi tiên sinh! Tôi nghĩ rằng cho dù chúng ta có ở chung một nhà, thì cũng nên có phòng riêng...Bởi vì tính tôi khi ngủ thường hay đạp chăn lung tung, sẽ làm ảnh hưởng đến ngài, vì thế là...!
_ Tôi nhìn đã nhìn thấy dáng vẻ của em khi ngủ, hoàn toàn hài lòng, không vấn đề gì!
Lôi Triệt cắt ngang lời cô nói, Giai Kỳ thở hắt ra...Cô biết là nhượng bộ hắn sẽ có ngày hôm nay, nhưng mà cô vẫn cứ muốn thử một chút may mắn...!
Ngủ cùng phòng....cho dù là thế nào....Giai Kỳ cũng không muốn!
_ Nhưng mà....!
Ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt khẽ nheo lại, tạo thành một khe hẹp đầy sát khí, cả cơ thể hắn tỏa ra sự tức giận ngấm ngầm, khiến cho Giai Kỳ nín bặt miệng, vội vàng quay lưng cun cút về phòng lấy đồ, trong bụng không khỏi gọi tám đời liệt tổ liệt tông của hắn lên mà “hỏi thăm”!
Sau khi mang toàn bộ đồ dùng cùng trang phục của mình cất gọn gàng vào tủ quần áo của Lôi Triệt, cũng như để lại trong phòng trắm, Giai Kỳ lẳng lặng đi ra, nhưng bước chân vừa đến cửa đã bị Lôi Triệt gọi giật lại.

_ Giai nhi!
Giai Kỳ quay lại, chợt thấy ánh mắt của Lôi Triệt đột nhiên trở nên rất ấm áp…Giai Kỳ đột nhiên phát hiện ra, dường như nếu cô nghe lời hắn, thì Lôi Triệt cũng sẽ rất dịu dàng, nhưng nếu như cô phản ứng chống đối lại hắn, thì Lôi Triệt sẽ trở nên rất đáng sợ!
Vậy thì…vì mọi việc trước mắt, Giai Kỳ vẫn cứ ngoan ngoãn làm một con mèo con của hắn, vị thế của cô lúc này, cũng không làm cách khác được!
_ Lại đây!
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, và Giai Kỳ cẩn thận tiến lại.

Bàn tay hắn chìa ra phía trước, và nhẹ giọng nói với cô.

_ Giúp anh cởi áo!
Giai Kỳ lập tức ngước mắt nhìn Lôi Triệt, cảm thấy lòng mắt sâu thẳm của hắn dường như rất hưởng thụ biểu cảm kinh ngạc lúng túng của cô…Giai Kỳ cúi đầu cắn môi, hít một hơi lấy chút dũng khí, rồi chầm chậm tiến lại.

Những ngón tay của cô vừa chạm đến găng tay của hắn, Lôi Triệt đã lạnh giọng ngăn lại.

_ Găng tay không cần, em cởi cúc áo giúp anh!
Giai Kỳ im lặng làm theo, cô cởi chiếc áo vest còn vương hơi ấm của hắn xuống, đến cúc áo gile cùng bộ, và cà vạt…Những ngón tay cô cẩn thận cởi cúc cổ tay áo sơ mi cho hắn, trong lòng không khỏi nghĩ thầm không hiểu bàn tay hắn tại sao lúc nào cũng đi găng?
_ Em đang nghĩ gì vậy?
_ Không ạ!
Giai Kỳ lập tức máy móc trả lời, chợt thấy câu hỏi này của hắn rất quen….đã rất nhiều lần Lôi Triệt hỏi rằng cô đang nghĩ gì mỗi khi cô im lặng đứng cạnh hắn…
Việc cô đang nghĩ gì, khiến hắn tò mò như thế sao?
Không phải cô cũng chỉ giống như một tình nhân nhỏ hắn bao nuôi, cô nghĩ gì thì có gì quan trọng chứ?
Những ngón tay cô vươn tới cúc áo sơ mi, chần chừ không vội chạm tới…Ánh mắt Lôi Triệt sâu thẳm nhìn ra vẻ bối rối trên gương mặt của Giai Kỳ, và bàn tay hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay đang trù trừ của cô, đặt lên ngực mình.

Giai Kỳ giật mình như phải bỏng, bàn tay cô cũng run lên khe khẽ…Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, trầm giọng hỏi.

_ Chuyện hôm qua em không phản ứng gì sao?
Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn hắn, lại hiểu nhầm ý tứ sâu xa trong lòng mắt hắn, máy móc mỉm cười.


_ À….tối hôm qua tôi không làm chủ được bản thân, đến gặp ngài nó lung tung, còn uống say rồi ngủ quên mất, phiền ngài phải dìu tôi lên phòng ngủ…thật ngại quá!
_ Em không nhớ gì sao?
Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ giật mình, cô nhìn vào lòng mắt sâu thẳm của hắn, lờ mờ hỏi lại….

_ Nhớ gì là nhớ gì? Chẳng lẽ chuyện tối qua sau khi tôi say, có gì sao?
Lôi Triệt nhìn rất sâu vào lòng mắt trong vắt của Giai Kỳ, đôi mắt phượng đẹp đẽ sắc sảo ấy không nói dối….Nụ cười nhếch nhẹ trên môi, điều này giải thích nhiều cho việc tại sao cô có thể bình tĩnh như thế này đối diện với hắn!
Nhìn gương mặt mù mờ của Giai Kỳ, Lôi Triệt vươn tay nhấc chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, nhìn sâu vào lòng mắt cô, nhẹ giọng hỏi.

_ Vậy việc tôi cướp đi “lần đầu tiên” của em, cũng không vấn đề gì sao?
Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ chấn động!
Bàn tay cô lập tức nắm chắc lại, móng tay cắm sâu vào da thịt khiến cho cô đau nhức.

Giai Kỳ cố gắng giữ bộ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi lại.

_ Vậy nếu như tôi nói có vấn đề, thì ngài sẽ giải quyết sao?
Lôi Triệt nheo mắt nhìn Giai Kỳ, nghe cô cẩn thận hỏi lại.

_ Nếu như tôi đến bắt đền ngài, khóc lóc với ngài….thì quá khứ sẽ vãn hồi sao? Mọi chuyện sẽ quay lại từ đầu, như chưa từng có chuyện gì sao?
Lôi Triệt im lặng nhìn Giai Kỳ hỏi lại hắn, rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng sâu trong lòng mắt cô, là cả một sự tan vỡ không thể hàn gắn.

_ Không phải ngài đã không có tôi lấy một giờ, một khắc để có thể vết thương có thể lành sao? Không phải ngay sau đó chính ngài đã tung ra những bức ảnh cùng những tin đồn thất thiệt, chính ngài đã gây áp lực với nhãn hàng hủy hợp đồng, cũng chính ngài đẩy danh tiếng cùng sự nghiệp của tôi tới bờ vực thắm, khiến cho tôi phải tới cầu xin ngài một con đường sống, không phải sao?
Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi, lòng mắt cô đỏ gắt và nóng bừng.

Giai Kỳ nuốt nghẹn trong cổ họng, cố gắng không bật khóc trước người đàn ông ấy!
Cả ngày hôm nay cô đã có thể bình tĩnh đối diện với hắn như vậy, thì hà cớ gì đến lúc quan trọng này, cô lại khóc chứ?
_ Mục đích của ngài không phải rõ ràng rồi sao? Ngày nào ngài không có được tôi, thì ngày đó ngài sẽ không để cho tôi yên! Tôi chỉ là một người bình thường, làm sao có thể đối trọng với người có địa vị xã hội cao chót vót như ngài, được ngài sủng hạnh, đáng lẽ tôi phải hạnh phúc, phải vui vẻ, phải nhảy nhót vì may mắn ấy chứ!
Lôi Triệt nheo mắt nhìn Giai Kỳ càng nói càng chua chát, gương mặt kiều diễm hiện rõ nỗi buồn bất lực, cũng như sự đầu hàng đầy ép buộc của cô.

_ Lôi tiên sinh….à không! Lôi Triệt!
Giai Kỳ nhẹ giọng gọi tên hắn, cố giữ cho thanh âm bình tĩnh.

_ Thời gian sau này, tôi sẽ làm một con mèo nhỏ bên cạnh ngài, ngài phân phó thế nào tôi theo thế! Tôi chỉ xin ngài hãy để cho tôi được bình yên, và mong ngài hãy để mọi thứ quay trở lại đúng như ban đầu! Nếu như vậy, tôi sẽ ở bên cạnh ngài, đến khi ngài chán ngán, tôi sẽ lập tức rời đi!
Lôi Triệt mỉm cười, nét cười càng lúc càng lạnh trên gương mặt tuấn mĩ của hắn.

Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt cô, đủng đỉnh nói.

_ Xem ra em có chút hoảng loạn nào đâu nhỉ?
Giai Kỳ khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy Lôi Triệt mỉm cười rất lạ, thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Em bình tĩnh hơn tôi tưởng đấy! Cũng rất biết người biết mình! Còn muốn xin gì nữa không? Mấy lời vừa rồi em xin có vẻ đánh giá khả năng của tôi hơi thấp!
_ Nếu có thể, tôi mong khi ở bên ngoài, ngài hãy làm như không hề quen biết tôi!
Bàn tay đang vuốt ve gương mặt của Giai Kỳ dừng khựng lại, nét cười hằn sâu trên khóe miệng hắn, và Lôi Triệt cúi xuống, vờn nhẹ lên đôi tai cô thì thầm…
_ Không ngờ Giai nhi bé nhỏ của tôi lại thích làm tiểu tình nhân trong bóng tối!
Giai Kỳ nghiến chặt răng lại cố gắng không để những lời hắn nói làm cô tổn thương.

Trong lòng thầm nghĩ Lôi Triệt là kẻ có tiền có quyền, phụ nữ bên cạnh hắn không thiếu.

Hắn đối với cô chỉ là nhất thời có hứng thú, chờ một vài thời gian nữa hắn chán ngán, cô sẽ rời đi!
Quãng thời gian này….nhẫn nhịn một chút vậy!
_ Tôi muốn quay trở lại múa!
Giai Kỳ nói với Lôi Triệt, không phải là một lời cầu xin mà là một yêu cầu dứt khoát.

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, rồi vui vẻ gật đầu.

_ Được! Nhưng tuần này em cứ ở trong biệt thự nghỉ ngơi, tuần sau quay lại cũng không muộn! Yên tâm vị trí của em không ai dám động vào!
Giai Kỳ ngạc nhiên khi Lôi Triệt dễ dàng đồng ý như thế, nhưng cô cũng chẳng bận tâm nhiều, mọi chuyện vẫn tốt đẹp, ít nhât là đến lúc này!
Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy gương mặt cô, và đôi môi của hắn vờn lên đôi môi của cô, siết lại.

Lập tức, toàn bộ giác quan trong người Giai Kỳ đồng loạt gồng lên để ngăn cô đẩy hắn ra.


Cảm nhận người con gái trong lòng cứng như khúc gỗ, Lôi Triệt lại càng gặm cắn đôi môi ngon của cô, đến mức Giai Kỳ cau chặt mày lại.

Sau khi no nê, hắn nhả môi cô ra, nhẹ nhàng dùng ngón cái ấn lên đôi môi hồng rực ấy, trầm giọng nói.

_ Làm tiểu tình nhân của tôi phải biết cách hôn cho giỏi.

Sau này tôi dạy em dần dần! Giờ xuống nấu ăn đi, tôi đói rồi!
Một lời nói của Lôi Triệt vang lên, Giai Kỳ như được giải thoát.

Cô quay đầu bước vội đi, không để ý thấy ánh mắt của Lôi Triệt dấy lên một tia tính toán rất đáng sợ.

*****
Trong lúc ăn, Lôi Triệt rất im lặng.

Thậm chí Giai Kỳ còn không nghe được tiếng hắn dùng bát đũa, giống như thể âm thanh bị hút hết vậy.

Giai Kỳ cũng vì thế mà gắng sức ăn thật nhỏ nhẹ, chưa bao giờ ăn cơm mà cô căng thẳng đến như vậy.

Biểu cảm gương mặt Lôi Triệt cứ nhàn nhạt như thế, cô cũng không đủ “thân thiết” với hắn để hỏi xem đồ cô nấu hắn ăn có vừa miệng không? Tự biết thân biết phận nếu như so sánh với món ăn những người đầu bếp siêu hạng mà hắn thường dùng, chỉ đáng xách dép.

Nhưng thế mà Lôi Triệt ăn một lúc ba bát cơm, mỗi lần hắn đưa bát lên là Giai Kỳ lại cung cúc đi xới cơm cho hắn, đồ ăn trên bàn cũng hầu như là hắn ăn sạch, Giai Kỳ chỉ ăn một chút rau và canh….Không phải là cô không đói, mà ăn cơm với Lôi Triệt áp lực cô không nuốt nổi.

_ Ngày mai em cùng tôi đi dự một bữa tiệc, nhớ chuẩn bị một chút!
_ Ách!
Giai Kỳ bị thanh âm của hắn làm cho giật mình, suýt nữa thì cắn vào môi.

Cô buông bát xuống, gấp rút nói.

_ Lôi tiên sinh! Không phải tôi đã xin ngài rồi sao? Mối quan hệ của tôi và ngài không nên để cho ai biết!
_ Em nghĩ bạn bè đối tác của tôi đều là những người đi ngồi lê đôi mách sao?
Ánh mắt lạnh giá cùng thanh âm cao hơn thường lệ của Lôi Triệt vang lên, khiến cho Giai Kỳ suýt nữa thì tắc cổ.

Cô biết điều nín miệng, cúi đầu lẳng lặng không nói nữa.

_ Mai 7h30 tôi sẽ về đón em, chuẩn bị xinh đẹp một chút!
Giai Kỳ nhỏ giọng coi như đáp lời, cô bỗng cảm thấy cơm canh nhạt thếch chẳng muốn ăn nữa, liền buông bát đứng dậy.

_ Ngồi xuống!
Lôi Triệt trầm giọng nhìn Giai Kỳ, ánh mắt áp lực đến mức Giai Kỳ lập tức ngồi lại vị trí.

_ Ăn thêm đi! Em gầy quá! Đừng học thói xấu của mấy người nổi tiếng giảm cân! Tôi không thích phụ nữ quá gầy!
_ Tôi no rồi Lôi tiên sinh! Với cả từ trước đến nay tôi chưa từng có ý định giảm cân!
_ Thế thì giờ có ý định tăng cân đi!
Lôi Triệt lại lần nữa cắt lời cô, cái tính cách cao ngạo tự coi mình là trung tâm đó khiến cho Giai Kỳ không ưa nổi.

Cô mím môi, nhất định không chịu đứng dậy lấy thêm cơm, cũng không chịu ăn nữa.

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ bắt đầu “lộ rõ bản chất” phản ứng với hắn, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi, thong thả nói.

_ Không ăn nữa cũng được! Ăn xong rồi thì tôi và em lên giường “vận động” một chút!
_ Lôi tiên sinh! Tôi ăn chưa no! Vừa rồi nghỉ một chút cho dạ dày tiêu hóa thôi!
Vừa nghe thấy hắn nói dứt lời, Giai Kỳ lập tức nhanh nhẹn bê bát đứng dậy, tiến tới chỗ nổi cơm xới một bát cơm đầy đến mức chính bản thân cũng phát hoảng, bê ra bàn ngoan ngoãn ngồi ăn.

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ chậm rề rề ăn từng miếng thức ăn một, như thể muốn kéo dài bữa ăn này đến tận sáng hôm sau, thì không hiểu sao bất giác mỉm cười…
Người con gái dễ thương đơn thuần thế này, ngày mai lại làm cho cô tan nát trái tim, kể ra cũng có chút không nỡ…!
****
Follow Kỳ Kỳ nhá...Mai Kỳ Kỳ bật mí cho một bí mật hú hồn luôn
Like và Vote cho Kỳ Kỳ nha ❤️.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.