Tòa Penthouse cao cấp do Lôi Thị xây dựng nằm ở phía Nam thành phố, bên cạnh là khu thương mại lớn cũng do Lôi Triệt làm chủ đầu tư.
Penthouse cao cấp với 30 tầng lầu, mỗi tầng chính là một căn hộ riêng biệt, thang máy hai bên hông và bãi gửi xe dưới tầng ngầm.
Muốn vào tòa nhà phải được xác nhận vân tay qua cửa tự động, vô cùng đảm bảo an ninh.
Bằng quyền lực và vị thế của mình, Lôi Triệt và Giai Kỳ không cần ở lại để lấy lời khai với cảnh sát, chuyện đã có Lam Nghi và Ngô Lỗi lo.
Lôi Triệt cũng sợ căn biệt thự của hắn và cô cùng khu chung cư cũng bị lọt vào tầm ngắm, nên hắn đã đưa Giai Kỳ đến nơi này vì sự an toàn của cô.
Giai Kỳ nằm trên chiếc ghê sô pha bọc da thú mềm mại, cơ thể mệt mỏi và gương mặt trắng bệch vì mất sức, vì hoảng loạn, vì sợ hãi.
Đôi chân co lên và đầu gối của cô kéo sát vào lồng ngực, đôi tay cô thu lại như một tấm chắn để bảo vệ bản thân, giống như một đứa trẻ bị tổn thương.
Lôi Triệt đang nói chuyện với ai đó ngoài phòng khách, hình như là cảnh sát.
Mùi trầm hương thoang thoảng khiến đầu óc cô mê muội.
Giai Kỳ nghe thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt tiến gần hơn về phía mình, chống tay xuống đệm ghế, Giai Kỳ cựa người ngồi dậy.
Đôi mắt của Giai Kỳ lập tức chạm vào một ánh nhìn sắc bén, ánh nhìn lạnh lẽo ấy lập tức trở nên ấm áp khi chạm vào đôi mắt cô.
Lôi Triệt trầm giọng nói vào điện thoại.
_ Chờ lệnh của tôi!
Rồi cúp máy!
Dáng người cao lớn của hắn nhanh nhẹn bước về phía cô.
Thân thể cường tráng ngồi xuống bên cạnh Giai Kỳ, và cô giống như một dây leo mềm mại, cuốn chặt lấy thân thể như tán cổ thụ của hắn.
_ Ngô Lỗi bắt được tên sát thủ chưa anh?
Giai Kỳ mân mê đường vải áo của Lôi Triệt, cánh tay to lớn của hắn vòng qua cơ thể mềm mại của cô, dịu dàng vỗ về.
_ Chuyện đó em đừng lo, em nghỉ ngơi cho tốt.
Nếu em không muốn ở đây, chờ người của anh kiểm tra an toàn xong, anh sẽ đưa em về biệt thự!
Giai Kỳ gật đầu, ánh mắt của cô lơ đãng hướng về phía bình hoa khô đẹp đẽ trong góc phòng khi giọng nói mơ hồ vang lên.
_ Anh không định nói với em sao?
_ Nói gì?
Lôi Triệt trầm giọng hỏi cô, và gương mặt xinh đẹp của Giai Kỳ ngẩng lên đối diện với sự cao ngạo của hắn.
_ Sự thật!
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên xao động, tránh ánh mắt của cô.
Lồng ngực vạm vỡ của hắn căng lên khi hắn hít thở không khí, cánh tay dài đặt trên tay ghế khẽ co bàn tay lại…
_ Anh dẫn em tới gặp bà ấy để tìm ra sự thật về cái chết của cha mẹ em! Bây giờ bà ấy bị ám sát rồi…Nhưng em biết anh biết mọi thứ!
_ Giai nhi…!
_ Ánh mắt của anh không thể nói dối em! Anh nói cho em biết đi, rút cuộc sự thật là gì?
Giai Kỳ nhẹ nhàng nhưng cương quyết, ánh mắt điềm tĩnh của cô nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén của hắn, cái nhìn bình lặng nhưng vô cùng mạnh mẽ của cô luôn làm hắn ngần ngại.
Từ trước đến nay, Lôi Triệt chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của ai để thốt ra lời nói, nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt sắc sảo của cô, hắn lại chẳng biết phải nói gì.
_ Anh dẫn em đến gặp bà ấy là để bà ấy nói ra một bí mật nào đó mà em không biết về cái chết của cha mẹ em! Vậy mà bây giờ anh lại không muốn nói, anh lại giấu em! Sao anh mâu thuẫn vậy?
Giai Kỳ kéo tay áo của Lôi Triệt, làm cánh tay đang gác trên tay ghế của hắn rợi bịch xuống.
Ánh mắt sâu thẳm chất chứa yêu thương của hắn nhìn cô, hàng mi dài của hắn rủ xuống và hắn liếm nhẹ môi mình, biểu tình rất khó thốt nên lời…
_ Không phải anh giấu em…Giai nhi! Đôi khi đàn ông không muốn nói cho người con gái mà anh ta yêu sự thật, chỉ vì sợ rằng sự thật ấy sẽ làm người con gái mà anh ta yêu tổn thương!
_ Không nói ra còn làm tổn thương hơn!
Giai Kỳ nhẹ nhàng nhưng cương quyết phản bác lại hắn, ngón tay của cô vươn lên chạm lấy đường hàm cao ngạo mạnh mẽ của hắn, kéo hắn nhìn về phía mình.
_ Rút cuộc là có chuyện gì mà anh cứ chần chừ không đưa?
Lôi Triệt nghiến răng lại, gò má cùng đường quai hàm của hắn siết chặt lại cứng nhắc cương nghị.
Giai Kỳ nhíu mày, níu lấy áo hắn….
_ Chẳng lẽ….cái chết của cha mẹ em…không phải là do tai nạn?
Thanh âm run rẩy kích động vang lên gần như sắp khóc, khiến cho Lôi Triệt lập tức hoảng hốt.
Bàn tay to lớn của hắn vội vàng đặt lên vai cô, nhẹ nhàng ve vuốt vỗ về…
_ Không! Vụ án đó hoàn toàn là tai nạn! Em đừng nghĩ nhiều!
_ Thế thì sao anh không nói?
Giai Kỳ cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô gắt lên với Lôi Triệt và đứng phắt dậy.
_ Rút cuộc là chuyện gì! Anh mau nói ra cho em!
Trái ngược với biểu cảm tức giận của Giai Kỳ, Lôi Triệt lại vô cùng tĩnh lặng, giống như một mỏm đá vững chắc trước con sóng dữ…
_ Em còn đang mệt! Tâm lý chưa được chuẩn bị, có chuyện gì để ngày mai nói.
Giờ nghỉ ngơi đã!
_ Anh có nói không?
Giai Kỳ lạnh giọng hỏi…Cô nghiêm mặt nhìn Lôi Triệt vững vàng như một ngọn núi, cái nhìn tóe lửa kéo dài trong thinh lặng được một lúc, rồi Giai Kỳ gật đầu, thản nhiên nói.
_ Được rồi! Anh không trả lời không sao! Em đi hỏi chị Lam Nghi là được mà!
Giai Kỳ nhẹ tênh nói, gương mặt điềm nhiên, cử chỉ khảng khái quay đầu bước đi…
Nhưng cô chỉ bước được hai bước, sau lưng lập tức truyền đến cảm giác thân thể nhỏ bé của cô bị thít chặt lại trong vòng ôm của hắn, tấm lưng thon thả của cô dựa sát vào lồng ngực ấm áp cứng rắn của hắn…Giai Kỳ quay đầu đi, không muốn để gương mặt tuấn mỹ của hắn dựa sát vào cô…
_ Anh không bao giờ muốn em bị tổn thương…Giai nhi! Nếu như em muốn biết, anh sẽ cho em biết.
Nhưng anh không hề nghĩ, sự thật lại có thể tồi tệ đến vậy!
Lôi Triệt quay Giai Kỳ lại, đối diện với gương mặt hắn…
Ánh mắt ấm áp của Lôi Triệt lúc này chứa đầy sự đau xót, nỗi đau mà Giai Kỳ nhất thời không thể hiểu nổi....Một người đàn ông mạnh mẽ như Lôi Triệt, ánh mắt chất chứa nỗi đau của hắn, cũng là một loại chấp niệm chỉ cần nhìn vào một lần, nhất định sẽ không thể quên!
Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đưa lên, ôm lấy gương mặt cô…
Trước khi Giai Kỳ kịp nhận ra, đôi môi sắc nét đẹp đẽ của Lôi Triệt đã dịu dàng ghim xuống, hôn lấy đôi môi cô…
Nụ hôn rất dịu dàng, rất chất chứa…Giống như một lời an ủi, lại giống như một lời xin lỗi….!
Nụ hôn của hắn có vị giống như chocolate, có vị ngọt ngào, lại ẩn chứa một vị đắng….rất mỏng….!
Khi Lôi Triệt buông đôi môi của Giai Kỳ ra, hắn nhìn sâu vào ánh mắt của cô bằng đôi mắt sâu thẳm của mình, và câu nói tiếp theo ấy khiến cho Giai Kỳ mờ mịt…
_ Đúng là có những chuyện giống như chiếc hộp Pandora, không nên mở ra.
Nếu đã mở ra rồi, thì chắc chắn sẽ ân hận!
Bàn tay của hắn nhét vào túi quần, và lôi ra chiếc máy ghi âm rất cũ mà Lam Nghi đã đưa cho hắn ở căn nhà đó.
Ánh mắt buồn bã của hắn nhìn vào chiếc máy ghi âm khi bàn tay của hắn chầm chậm cầm lấy tay cô, và đặt chiếc máy ghi âm vào tay cô…
Giọng nói âm trầm của hắn vang lên, dịu dàng và thương xót…
_ Cho dù có chuyện gì xảy ra, em phải luôn nhớ quá khứ đã là quá khứ! Hiện tại và tương lai của em, thuộc về anh! Và anh….thuộc về em! Giai nhi!
****
Vote cho Kỳ và Follow Tài khoản của Kỳ để nhận truyện mới và tiếp thêm động lực cho Kỳ nhé
Tiktok của mình: p.thaoo0813
Nếu có dùng tiktok ghé qua thả tim cho Kỳ nha.
Kỳ cám ơn nhiều lắm ❤️.